Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1213 - Chương 1214: Nhân Tiện Kiếm Chút Đồ Trang Điểm. (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1214: Nhân tiện kiếm chút đồ trang điểm. (2)

Hỏa Đạo Nhân mặc đạo bào màu vàng hơi đỏ ở bên cạnh cũng rất tức giận nói: “Chuyện đã qua đừng nhắc tới nữa!”

“Muốn ta không nhắc tới cũng được, nhưng ngươi trả hết nợ được không? Ngươi nói mất rồi là có thể không tính toán gì nữa à? Việc nào ra việc nấy!” Lôi Đạo Nhân lộ ra vẻ mặt tức giận.

Cả hai người lộ ra vẻ mặt không vui, thật lâu không nói lời nào.

Ngộ Đạo quả? Trong thiên hạ chỉ có một quả, ta đi đâu để tìm về cho ngươi...

Thôi bỏ đi, bị ngươi mắt mấy câu thì mắng vậy.

Haiz? Bên này không thể chọc vào, bên kia cũng không thể chọc vào. Đời này trải qua như vậy thật sự là quá đủ rồi!

...

Hữu Lộ Thiên Vương nhất chiến kinh thiên!

Biến toàn bộ đại lục thành một đống hỗn độn, Vu Minh tổng cộng có mười hai vị đại vu, đúng chứ? Lần này trực tiếp đã có chín vị kêu gào muốn làm thịt hắn!

Còn có Hồng Thủy Đại Vu chưa xuất quan... Nếu hắn cũng tới đây? Vậy thì tròn mười người rồi!

Ngoài mặt thì Du Đông Thiên ăn nói rất hùng hồn, nhưng trong lòng thì lo ngay ngáy.

Lần này... là thật sự? Hắn đã làm lớn chuyện rồi?!

Sao ngay cả các vị cấp cao nhất của Đạo Minh cũng bị kinh động...

Đây...

Còn liên lụy Tả Lộ Thiên Vương bị nội thương? Chiến lực khó mà khôi phục trong thời gian ngắn...

Khốn kiếp...

Haiz!

Hắn nhìn lại năm vị tôn giả mình đầy thương tích, hiện giờ chỉ còn nửa cái mạng? Du Đông Thiên lại bày ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Đi! Trở về chữa trị vết thương, uống rượu mừng công!”

“Lần này, chúng ta giành được toàn thắng!”

Mọi người đảo mắt khinh thường hắn.

Lần này giành được toàn thắng... Lời này mà ngươi cũng nói ra được? Có thấy chột dạ không vậy?

Hẳn phải là đi ăn trộm bị người đánh cho ‘tàn phế’ mới đúng chứ?!

Dù gì bọn ta vẫn là tâm phúc của ngươi, đúng chứ? Vậy mà trước khi đi bọn ta cũng không biết ngươi muốn trộm nhiều thứ như vậy, lòng của ngươi sao mà lớn như vậy....

Khi Du Đông Thiên muốn tìm Tả Lộ Thiên Vương, lại phát hiện không biết từ lúc nào mà hai vợ chồng nhà này đã dẫn theo tám vị sứ giả rời đi rồi, không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa, chỉ gửi tới một đoạn tin nhắn thoại.

“Du Đông Thiên, sau này ngươi có chuyện cũng đừng tìm ta! Không có chuyện lại càng đừng tìm ta! Từ nay về sau, ta không quen ngươi!”

“Má nó!”

Du Đông Thiên mắng to: “Lại còn ngạo kiều như vậy.”

Lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Tả Lộ Thiên Vương, trong điện thoại chỉ có tiếng báo bận.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Con mẹ nó, như này là bị đưa vào danh sách đen rồi!!

“...” Du Đông Thiên cầm điện thoại, lẩm bẩm một mình: “Có chút chuyện... Mà làm tới mức này sao? Tới mức đưa vào danh sách đen sao?”

“Đi, chúng ta tự đi uống rượu!”

“Sao người nào người nấy đều có nhiều tật xấu như vậy!”

Du Đông Thiên dẫn theo người vừa rời đi vừa chửi thề.

Phía sau, Đông Phương đại soái toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Hiện tại trời lạnh, đến nỗi Đông Phương đại soái cảm thấy mồ hôi trên người đều đã đóng băng rồi.

Con mẹ nó, hù chết ông đây!

Suýt nữa là bùng nổ thế chiến ở nơi này của ta!

Nhưng chỉ với chút binh lực ở nơi này, ta có thể làm gì...

“Đồ khốn kiếp Du Đông Thiên!”

Dẫu cấp bậc không bằng, Đông Phương đại soái không dám ra mặt quát mắng, nhưng trong lòng cũng đã mắng tới tám đời tổ tông của Hữu Lộ Thiên Vương rồi!

Con mẹ nó, ngươi còn có thể làm ra chuyện dọa người hơn không!

Chín vị đại vu dẫn binh tới Nhật Nguyệt Quan!

Du Đông Thiên chết tiệt, ngươi đúng là nhân tài, không, phải là thiên tài...

“Đông Phương, ngươi tới uống rượu không?” Giọng của Du Đông Thiên truyền tới từ nơi xa bên ngoài.

“Không đi.” Đông Phương đại soái cắn răng, đi tới cửa: “Hữu Thiên Vương có lòng quá... Nếu lần sau ngươi có việc, đi phía nam hoặc phía bắc đi nhé... Ta vô cùng biết ơn...”

Hắn còn chưa nói xong thì đã phải dừng lại.

Bởi vì Du Đông Thiên đã biến mất từ lâu.

Ầm một tiếng, Đông Phương đại soái một cước đá ngã cái ghế.

“Khốn kiếp! Ngươi đi con mẹ nó chết đi!”

Ngươi đang ở ngoài ngàn dặm, còn hỏi ta có đi uống rượu không... Đến bóng người còn chả thấy, giả sử ta muốn đi, vậy ta phải tới nơi nào để tìm ngươi?

Ngươi có thể chân thành hơn chút không!

........

Du Đông Thiên - người đã đi xa, bị kéo vào một nhóm chat.

Trong nhóm này, nick của mười hai vị đại vu ở sát nhau, tiếp đến là nick của Thất Kiếm ở Đạo Minh và Tả Thiên Vương, nhưng nick của một nhân vật ‘đã lâu không gặp’ khác, lại khiến Du Đông Thiên ngạc nhiên nhất.

“Cha? Sao ngươi cũng ở đây?” Ta bơi mặc trời đông.

“Ta nghe nói hôm nay ngươi rất oai, nên cố ý vào xem ngươi oai thế nào.” Vựng Đản Phong Khánh (*).

(*) Tên này có nghĩa tương tự như nhàn cư vi bất thiện.

“Khụ khụ... Sao ngươi vẫn dùng nick này... Đổi nick sẽ hay hơn đấy.” Ta bơi mặc trời đông.

Hắn cảm thấy cha hắn là Trích Tinh Đế Quân, là đại nhân vật có thân phận cao như vậy, lại dùng nick này trong nhóm chat, thật sự là có hơi mất mặt.

Tiếp theo, Trích Tinh Đế Quân – người dùng nick ‘Vựng Đản Phong Khánh’ không có cơ hội nói chuyện nữa, toàn bộ nhóm chat đã bị một đống tin nhắn spam – tin nhắn ‘thảo phạt’ bao phủ.

Mười hai vị đại vu chửi đổng bằng cả tin nhắn thoại và tin nhắn chữ, với khí thế cuồn cuộn mãnh liệt như dời núi lấp biển.

Từ đầu tới cuối chỉ mất có vài giây, những tin nhắn này đã bao phủ toàn bộ nhóm chat!

Từ lịch sử chat, có thể thấy rằng chỉ hơn mười giây số tin nhắn thoại và tin nhắn chữ chửi đổng đã lên tới hơn bảy trăm tin!

Có thể thấy được tâm trạng của mười hai đại vu lúc này đang phẫn nộ ra sao!

Xen vào trong đó là những tin nhắn thể hiện cảm xúc ‘cười lăn cười bò’ của Tả Lộ Thiên Vương.

Chẳng hạn như ‘Du Đông Thiên ngươi có còn là con người không!’, ‘Du Đông Thiên ngươi không phải là người!’, ‘nguơi là kẻ tiểu nhân đê tiện, thất phu vô liêm sỉ!’

“Du Đông Thiên khốn kiếp!”

“Khốn nạn!”

“Ngươi khiếm khuyết ngũ hành, trong mệnh thiếu phúc đức!”

“Đồ chó má!”

......

Những lời này, quả thật là được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, tạo thành một vòng tuần hoàn, cứ thế tiếp diễn, vô cùng nhịp nhàng.

Du Đông Thiên tắt điện thoại một cách bình tĩnh, cất điện thoại vào trong túi rồi tiếp tục lên đường.

Thiên tôn giả tò mò, hỏi: “Thiên Vương ngươi cũng có nhóm chat à? Vui đấy, đây là nhóm gì vậy? Sao gửi tin nhắn tích cực như vậy...”

Bọn họ thấy được gì, chỉ thấy tin tức không ngừng tuôn xuống như thác... Khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tò mò.

Bình Luận (0)
Comment