“Ta chỉ là đi uống rượu thôi mà, chơi đùa khắp nơi cũng không được sao?”
Vô Độc Đại Vu đau buồn phẫn nộ hỏi.
Thất Kiếm và Tả Hữu Thiên Vương đều chỉ biết ha ha, không được!
Mọi người đều được, chỉ có ngươi là không được, nếu như ngươi vẫn cứ đến thì bọn ta sẽ cùng nhau tiêu diệt ngươi!
Vô Độc Đại Vu liên tục phát điên ở trong nhóm, liên tục chửi thề, hễ là cả nhà phụ nữ của tổ tông 18 đời của những người nghe thấy thì đều sẽ gặp họa!
Sau một hồi chửi rủa.
Vựng Đản Phong Khánh đã rời khỏi nhóm chat.
Tập thể Tam Thanh Thất Kiếm đã rời khỏi nhóm chat.
Tả Hữu Thiên Vương đã rời khỏi nhóm chat.
Toàn nhóm chỉ còn lại hai người, Hồng Thủy Đại Minh và Vô Độc Đại Vu!
Vô Độc Đại Vu: Icon rơi nước mắt, icon rơi nước mắt, icon rơi nước mắt.
Hy vọng có thể nhận được sự thông cảm của Hồng Thủy Đại Vi dẫn mình đi chơi cùng.
Ngay sau đó.
“Hồng Thủy Thao Thiên đã rời khỏi nhóm chat, nhóm chat đã giải tán.”
Tại một nơi cách xa Vu Minh...
Một tiếng gào thét giận dữ đau thương vang vọng trời cao: “Tại sao! Tại sai các ngươi đều có thể đi chơi còn ta thì lại không được! Tại sao vậy chứ?!!! Tại sao lại đối xử với ta như thế?”
m thanh đó, giọng điệu đó, thật sự là nhìn thấy đau lòng nghe thấy rơi nước mắt.
Quá đáng thương mà!
Chơi.
Từ trước đến nay vẫn luôn là việc mà Vô Độc Đại Vu hướng đến, nhưng cả đời này của hắn lại không được mấy người dám chơi với hắn.
Còn mặt khác.
Chơi.
Thật ra mới là mục đích lớn nhất của cuộc hội nghị tại dãy núi Tinh Mang lần này; Nói cách khác: Đám lãnh đạo cấp cao này thật ra là mượn cơ hội này để đến đấy chơi đùa, nói chuyện uống rượu.
Làm việc chân chính, tuyệt đối không thể là bọn họ!
Nói cách khác, lần này bọn họ tới đây chính là lấy việc công làm việc tư, hành động của đám người này quả thật là đến mức khiến người khác giận sôi máu.
Nhưng tất cả mọi người ở ba đại lục đều bày tỏ: Rất thú vị nha...
Nhưng chắc chắn không có ai nói ra câu: Lơ là công việc.
...
Khi cấp cao của ba bên đang bí mật đàm phán, dùng cách thức phương thức giống như trẻ con để quyết định chọn ra người dẫn đầu cuộc khám phá di tích dãy núi Tinh Mang sắp đến thì...
Tần Phương Dương đã đi gấp ngay trong đêm khuya, nhanh chóng đến Thượng Kinh.
Điều đầu tiên hắn làm khi đến chính là gọi điện thoại cho Tả Tiểu Niệm. Lần thứ nhất gọi không được nên đã đi đến Cao Võ Vân Đoan trước, tìm gặp thầy Thôi của Cao Võ Vân Đoan, Thôi Thượng Nhan.
Cuộc săn giết ở dãy núi Tinh Mang lúc đó, thầy Thôi Thượng Nhan đã từng lên tiếng giúp đỡ Tả Tiểu Đa, đặt biệt đăng bài để uy hiếp Minh Vương điện.
Nhưng mà khi tiếp nhận 1500kg thịt Vương Thú do Tả Tiểu Đa nhờ Tần Phương Dương gửi đến thì thầy Thôi Thượng Nhan đã rơi vào trạng thái sững sờ ngay tại chỗ!
Như nào hắn cũng không thể ngờ được Tả Tiểu Đa lại có đền đáp rộng rãi như vậy.
“Cảm ơn ngươi đã đăng bài giúp đỡ khi Tiểu Đa lâm vào đường cùng! Trong lòng vô cùng ấm áp, lâu rồi không gặp, nỗi nhớ nhưng trong lòng vẫn như cũ. Cảm ơn rất nhiều, chút tấm lòng không thể hiện được hết thành ý. Rất mong ngươi không từ chối.”
Thư của Tả Tiểu Đa rất ngắn gọn đơn giản.
Nhưng khóe mắt của Thôi Thượng Nhan đã đỏ rồi.
Đây mà là chút tấm lòng không thể hiện được hết thành ý sao?
Thôi Thượng Nhan cảm thấy nếu như bản thân từ chối “của ít lòng nhiều” kia, thì sợ rằng có thể hiệu trưởng sẽ đến tìm mình nói chuyện ngay tại chỗ, sau đó ném ra biên cương cũng không phải là không có khả năng!
“Cảm ơn!”
Thôi Thượng Nhan nắm lấy tay Tần Phương Dương, xúc động liên tục đung đưa: “Cảm ơn học sinh Tả Tiểu Đa rất nhiều, Cao Võ Vân Đoan Ta mãi mãi nhớ ơn đại đức!”
Bên khác, hiệu trưởng của Cao Võ Vân Đoan đã sớm trở nên không giữ được bình tĩnh mà đi ra.
Thần niệm của hiệu trưởng đang tuần tra sân trường, nào có ngờ lại có thể nghe thấy vàng từ trời rơi xuống đâu?
Khi Thôi Thượng Nhan đang xúc động thì hiệu trưởng gần như sắp không nhịn được muốn đi ra đá hắn một cái: Chần chừ cái gì nữa! Còn không mau nhận lấy đi trời? Tuyệt đối đừng giả vờ giả vịt từ chối! Lỡ như người ta tưởng thật rồi sao! Sao mà lề mề thế không biết? Đầu óc đình công rồi hả?!
Lúc này khi đã nhận lấy, đương nhiên hiệu trưởng muốn đại diện Cao Võ Vân Đoan nói vài câu cho có hình thức.
Lỡ như tên Thôi Thượng Nhan này chỉ đem thịt đi cho học sinh của mỗi lớp hắn thôi thì sao?
Nhất định phải giữ lại!
Giữ lại toàn bộ!
Hiệu trưởng bày tỏ sự chào đón chân thành với Tần Phương Dương, tỏ vẻ cảm kích từ tận đáy lòng, còn có lời cảm ơn đến từ trái tim, nhất là lời tán thưởng to lớn dành cho học sinh Tả Tiểu Đa, sự tiếc nuối vì không đến tiến tu tại Cao Võ Vân Đoan được, những lời nói êm tay đến đến vô cùng nhiều, nắm lấy tay Tần Phương Dương không để hắn rời đi, nhất định phải bày tỏ một chút tình nghĩa của chủ nhà.
Tần Phương Dương tốn hết lời lẻ mới có thể thoát thân rời đi, còn bị níu kéo nhất định phải để lại thương thức liên lạc, quyết định thời gian gặp lại mới được thả đi.
Vừa mới thoát thân lại nghe thấy hiệu trưởng và thầy Thôi Thượng Nhan đang nhỏ giọng tranh chấp.
“Lớp của bọn ta chắc chắn sẽ cần dùng hơn, đây đều là của ta, ngươi là đang dùng quyền lực để mưu đồ tư lợi, ngang nhiên cướp đoạt, tán tận lương tâm!”
“Con khỉ khô! Đây đều là của trường học!”
“Rõ ràng là Tiểu Đa cảm ơn ta!”
“Rõ ràng là Tả Tiểu tặng cho Cao Võ Vân Đoan... Chẳng phải ngươi đăng bài là do ông đây đồng ý hay sao! Không biết uống nước nhớ nguồn hả? Còn làm gương cho người khác kiểu gì nữa? Đức hạnh của ngươi đâu rồi?”
“...”
Tần Phương Dương không để ý ai thắng ai thua ở phía sau, vượt qua một vòng tròn lớn, tìm thấy Lý Thành Long và Vạn Lý Tú.
Khi hai người đang xúc động ngạc nhiên mừng rỡ không dám tin thì cho hai người bọn họ 100kg thịt, hơn nữa còn đứng bên cạnh nhìn bọn họ ăn miếng đầu tiên.
Đợi sau khi hai người tiêu hóa xong thì Tần Phương Dương cũng không hề ở lại, trực tiếp rời đi.
Hai người quyến luyến không rời tiễn Tần Phương Dương đi, ngón tay nhỏ của Vạn Lý Tú kéo lấy tay áo của Tần Phương Dương chặt chẽ không buông, cúi đầu không nói một lời, làm như nào cũng không chịu buông tay.
Cứ giống như một cô con gái nhỏ không nỡ xa cách cha mình.