Tần Phương Dương an ủi đủ điều, lúc này mới có thể thoát thân, nhưng mà chưa đi được bao xa thì lại nghe thấy tiếng Vạn Lý Tú òa khóc ở phía sau, khóc đến đau lòng, vô cùng thương tâm.
Tần Phương Dương kiềm lòng dứt khoát rời đi.
Lý Thành Long chỉ có thể an ủi Vạn Lý Tú, chỉ trong một buổi chiều mà cô gái nhỏ đã khóc đến hai mắt sưng vù như hai quả đào...
Sau đó Tần Phương Dương đến Cao Võ Tổ Long, đi tìm Đinh Tú Lan.
Phản ứng của cô Đinh Tú Lan và thầy Thôi Thượng Nhan căn bản giống như nhau, hơn nữa Đinh Tú Lan còn cảm động hơn một chút, nước mắt đều đã rơi xuống vì xúc động.
“Đứa trẻ tốt, ta biết ngay mà, Tiểu Đa là một đứa trẻ tốt, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện!”
“Thật sự là nhận lấy sẽ rất ngại... Nhưng mà phần quà này đã tặng đến lòng ta rồi, vì tương lai của học sinh nên không thể không nhận, chỉ có thể mặt dày nhận lấy thôi... Haizzz, cảm ơn rất nhiều...”
Đinh Tú Lan lôi kéo Tần Phương Dương, nhất định muốn kéo vào phòng hiệu trưởng, Tần Phương Dương bị dọa cho chạy vào góc trốn, bị tâng bốc một lần là quá đủ rồi, không muốn được cảm nhận thêm một lần nữa đâu.
“Thật sự là còn có việc, vậy nên xin cáo từ...”
Gặp Cao Võ Vân Đoan, Tần Phương Dương thật sự là không quá lại trải qua một lần nữa.
Bên này Tần Phương Dương vừa rời đi thì bên kia hiệu trưởng đại nhân của Cao Võ Tổ Long đã xông ra khỏi tầng làm việc...
Hơi chậm một giây nửa giây như vậy thôi cũng sợ là sẽ thật sự không đi được nữa...
“Tả Tiểu Đa, thật sự rất tốt! Quả nhiên là một đứa trẻ tốt rất trọng tình trọng nghĩa!”
Câu nói này đã được Đinh Tú Lan lập đi lập lại rất nhiều lần ở trong miệng.
Mỗi lần nhớ lại thì trong lòng đều cảm thấy yên bình.
“Cô nợ ngươi một phần ân tình!”
...
Mãi cho đến chiều gần tối, cuối cùng mới có thể gọi điện thoại được cho phía Tả Tiểu Niệm.
Vừa nghe thấy Tần Phương Dương đến để thay mặt Tả Tiểu Đa tặng quà, Tả Tiểu Niệm suýt nữa không thể duy trì hình tượng lạnh lùng của mình, trực tiếp bay đến Cửu Trùng Thiên Các, một mạch vội vã cấp tốc nhanh chóng bay sang.
Ý định muốn mời Tần Phương Dương cùng ăn tối của Tả Tiểu Niệm tan vỡ, bởi vì Tần Phương Dương không muốn nán lại, muốn rời đi trong tối nay.
Cầm lấy thịt Vương Thú và một viên Ngô Công châu to bằng miệng bát trở về nơi ở của mình, đóng cửa lại.
Tả Tiểu Niệm cười tươi như hoa.
“Ha ha ha ha... Cẩu Đát, may là ngươi vẫn nhớ tặng quà cho ta đấy hê hê hê hê Cẩu Đát Cẩu Đát Cẩu Đát bé nhỏ...”
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm đã trở thành trăng khuyết rồi.
Nàng của lúc này và hình tượng “Linh Niệm Thiên Nữ”, “Băng Tuyết Thiên Nữ”, hoàn toàn khác xa một trời một vực, cứ như hai người khác nhau!
Ngu ngơ tự mình cười một mình, lăn qua lăn lại trên giường, cười như một đóa hoa.
“Cẩu Đát Cẩu Đát Cẩu Đát Cẩu Đát bé nhỏ, tên ngu ngốc nghịch ngợm nhà ngươi, vừa ngoan lại còn đẹp trai, thật sự là em bé ngoan của chị... Ka ka ka...”
Tả Tiểu Niệm đột nhiên trở nên ngứa tay.
Cảm thấy rất lâu rồi không được nhéo tai của Tả Tiểu Đa, rất ngứa tay.
Xoa xoa tay.
“Hi hi... Về nhà rồi nhéo!”
“Ta ăn đống thịt này rồi thì ngươi càng không thể đuổi kịp ta đâu là lá la...”
Tả Tiểu Niệm vùi đầu vào chăn cười mãi không dứt, hai cái chân dài vui sướng đá qua đá lại ở ngoài chăn, hạnh phúc tràn đầy trong lòng, yên bình tràn ngập trong tim.
Trong chăn, một viên Ngô Công Châu to bằng miệng bát tỏa sáng lấp lánh long lanh, như mộng như ảo.
Phản chiếu lại gương mặt thoải mái tươi cười của Tả Tiểu Niệm, có chút ửng hồng.
Giống như một nụ hoa vừa mới chớm nở, để lộ ra hai cánh hoa mềm mại tươi đẹp lộng lẫy nhất thế gian.
Các nơi, các Đại Cao Võ mà Tần Phương Dương đi qua cứ giống như đang nghênh đón Bồ Tát sống; Mọi người đều xúc động một cách khó hiểu.
“Ai có thể ngờ được, lúc đầu chỉ là thuận tay mà làm, thậm chí còn ôm vài phần mong muốn công danh lợi lộc, kết thêm một chút thiện duyên; Lại có thể có được báo đáp như vậy!”
“Tả Tiểu Đa, quả nhiên không hổ danh là thế hệ thiên tài.”
“n trả nghĩa đền, hiền hậu chính nghĩa, trong nóng ngoài lạnh, kiếm đảm cầm tâm; Quả nhiên là thế hệ anh tài, nhân tài đương thời.”
“Rất tốt!”
“Thật sự rất tốt.”
Chỉ có khi đến Nhất Trung thủy Thành thì Tần Phương Dương mới đột nhiên có phản ứng.
Trong lúc nhất thời không nhịn được liên tục cười khổ.
Có vẻ như bản thân đã phạm phải sai lầm rồi, hơn nữa sai lầm này còn có chút nghiêm trọng...
Nhất Trung thủy Thành và Nhị Trung thành Phượng Hoàng giống nhau, chẳng qua đều là trường Võ sơ cấp; Cũng có thể nói là học sinh tại đây tuyệt đối không thể tiếp nhận nổi năng lượng có trong linh nhục của Vương Thú, cho dù chỉ là một chút một xíu cũng đủ có thể mất mạng, nổ tung mà chết!
Mà lúc Tần Phương Dương và Tả Tiểu Đa trao đổi lại hoàn toàn không chú ý đến điểm này!
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn còn do uy danh của Cố Thiên Phàm thật sự quá mạnh mẽ, hai thầy trò căn bản đã sơ xuất quên mất chuyện trường Võ sơ cấp.
“Cái này phải xử lý như nào đây?”
Tần Phương Dương ngồi trong phòng khách của Nhất Trung thủy Thành có chút buồn phiền.
Bây giờ đã vào đây rồi, Cố Thiên Phàm cũng sắp đến rồi.
Bản thân bên này...
Vừa nghĩ tới thì cửa đã mở ra.
Cố Thiên Phàm một tay một chân bước vào, một bên là cánh tay sắt, một bên là cánh tay thịt, một bên là chân sắt, một bên là chân thịt, không nói đến những thứ khác, khi đi trên đường thật sự là vang dội đanh thép, mạnh mẽ hùng hồn.
Vị này là đại tướng thứ nhất của Nam Quân vào năm đó, bây giờ vẫn giữ thói quen như lúc ở quân đội, cho dù thân thể thương tật nhưng vẫn luôn rất thẳng tắp chính trực, khí thế lúc bước đến vẫn là vị đại tướng quân tung hoành ngang dọc, không ai sánh bằng!
Tần Phương Dương đứng thẳng người theo bản năng, chào tôn kính theo kiểu quân đội: “Chào Cố tướng quân!”
Ngược lại, Cố Thiên Phàm bị động tác của hắn làm cho giật mình, cũng chào lại theo bản năng, sau đó mỉm cười nói: “Tần Phương Dương, mọi người đều đã không còn trong quân ngũ nữa, không cần phải như vậy đây, đến đây đến đây, ngồi xuống đi.”