Tần Phương Dương cười ngượng ngồi xuống.
Ta cũng không muốn đa lễ như vậy đâu, vấn đề là khí thế của ngươi không khác gì như lúc từ chiến trường bước xuống... Khiến ta cũng không cầm lòng nổi mà!
“Thầy Tần từ xa đến đây, không thể đón tiếp từ xa.” thái độ của Cố Thiên Phàm rất khách khí.
Trong lòng Tần Phương Dương tràn đầy cảm xúc ngại ngùng, bản thân đã làm ra một sai lầm lớn, ngại ngùng nói: “Lần này đến đây thật sự là có chút mạo muội, rõ ràng là chuyện tốt mà lại bị ta làm lộn xộn hết rồi.”
“Làm lộn xộn chuyện tốt?” Cố Thiên Phàm có chút khó hiểu.
Sao lại là làm lộn xộn chuyện tốt?
“Là như này... Lão hiệu trưởng Cố phát ngôn khắp nơi vì đồ đệ Tiểu Đa, tình sâu nghĩa nặng, vô cùng biết ơn. Cuối cùng tên nhóc này thoát khỏi khó khăn... Hơn nữa cơ duyên trùng hợp có được một chút linh nhục Vương Thú... Có cảm giác biết ơn chuyện lão hiệu trưởng Cố thành khẩn giúp đỡ...”
Tần Phương Dương liên tục cười khổ: “Nên nhờ ta mang linh nhục Vương Thú đến cho lão hiệu trưởng Cố... hơn 1500kg, phần quà cảm ơn này không chỉ cho một nhà tại Nhất Trung thủy Thành, rất nhiều viện giáo Cao võ đều có phần, nhưng bọn ta lại không chú ý đến việc thực tế Nhất Trung thủy Thành là trường Võ sơ cấp, sợ là học sinh của Nhất Trung không hấp thụ nổi linh lực linh nhục... Haizzzz? Chuyện này thật sự là... Không suy tính kỹ...”
Lão hiệu trưởng Cố vốn dĩ có dáng người thẳng tắp như kiếm, gương mặt điềm đạm, còn mang theo một chút phong độ nho nhã của trưởng giả.
Nhưng mà sau khi nghe xong mục đích đến đây của Tần Phương Dương thì cả người lão hiệu trưởng Cố, khí thế vốn có đã trực tiếp thay đổi rồi, trở nên giống như hai người khác nhau!
Từ một hiệu trưởng nho nhã điềm đạm lại trở thành một siêu cấp cường bạo.
“Đây sao có thể gọi là làm hỏng chuyện tốt được chứ? Đây rõ ràng là chuyện cực kì tốt mà!”
Cố Thiên Phàm vỗ đùi, ha ha cười lớn nói: “Ta là muốn nói tên nhóc Tả Tiểu Đa này rất tốt! Quả nhiên lão phu không nhìn lầm người! Có phần tâm tư này, lão phu vô cùng vui vẻ yên tâm!”
“Vậy thịt đâu? Để đâu rồi?”
Biểu hiện của lão hiệu trưởng rất cấp bách, không thấy chút mất tự nhiên nào, bên này Tần Phương Dương vừa mới lấy ra thì đã bị hắn nắm lấy cướp sang, ngửi ngửi, ánh mắt lập tức sáng lên như bóng đèn: “Rất tốt, rất tốt, linh nhục Xà Vương có cấp Vương là trung giai! Không tệ không tệ, rất tốt rất tốt, đúng lúc dùng tới...”
Tần Phương Dương ngạc nhiên: “Lão Cố, linh nhục này là dành cho ngươi, ai cũng không thể cướp được, nhưng ngươi nhất định phải cân nhắc khi sử dụng, linh lực mà thứ đồ chơi này ẩn chứa tuyệt đối không phải thứ học viên sơ võ có thể chịu đựng được,...”
Cố Thiên Phàm hừm một tiếng, trừng mắt nói: “Học sinh trong trường không chịu đựng được là do phúc phận của bọn họ kém, nhưng mà lẽ nào học sinh đã tốt nghiệp cũng chịu không nổi sao? Hễ là người đi ra từ Nhất Trung thủy Thành, thì cho dù hắn đã tốt nghiệp 100 năm hay 1000 năm, cũng vẫn sẽ là học sinh của Cố Thiên Phàm ta, cũng là con của Cố Thiên Phàm ta!”
Cố Thiên Phàm ước lượng một lúc, đột nhiên nói: “Không đúng, thầy Tần, ở đây làm gì đủ 2500kg đâu? Chỉ tầm tầm 1500kg thôi? Có phải ngươi chiếm đoạt của ta 1000kg rồi đúng không?”
Tần Phương Dương bị lời nói này làm cho mất cảnh giác, lập tức trừng to hai mắt: “Trước đó nói chỉ có 1500kg thôi nha! Làm gì có nói 2500kg đâu? Lão hiệu trưởng nói đùa rồi!”
Cố Thiên Phàm giận dữ: “Ai rảnh nói đùa với ngươi, vừa rồi rõ ràng là tên họ Tần nhà ngươi nói có 2500kg! 1000kg còn lại đâu rồi? Tên nhóc con nhà ngươi lại dám ăn hoa hồng ở chỗ ta hả, cái gan chó của ngươi cũng lớn thật đó!”
Tần Phương Dương suýt nữa bị loại hành động rối loạn này của Cố Thiên Phàm làm cho ngã ngửa!
Ông đây đã nghe nói vị lão hiệu trưởng này không chịu nói lý lẽ từ lâu, hành vi côn đồ khắp mình, lúc còn làm đại tướng ở Nam Quân thì đã có thói quen ăn nhiều chiếm nhiều cho thuộc hạ của mình, đây có thể là không cần chút mặt mũi nào nữa.
Nhưng như nào cũng không thể ngờ được hôm nay lại còn có thể đe dọa lên đầu của bản thân!
Ta chẳng qua là chỉ đến đê tặng tài nguyên cho ngươi thôi có được chưa hả!!
Ngươi cứ đe dọa ta như vậy thật sự sẽ không cảm thấy ngại sao!?
Cố Thiên Phàm trừng mắt dang tay, vẻ mặt không chịu buông tha.
Hắn quyết định rồi, trong túi của Tần Phương Dương nhất định vẫn còn thịt, có thì đều phải để lại cho ta! Ai nói học sinh bên phía của ta không cần chứ? Có cho ta thêm 50000kg cũng không đủ đâu!
Tần Phương Dương vô cùng bất lực.
Đánh thì đánh không được rồi, chửi... Càng không dám; Nói rõ trái phải cũng không có cửa!
Đối diện với một tên lưu manh không sợ gì hết như vậy, trong lúc nhất thời Tần Phương Dương cảm thấy không thể làm gì được.
Nhưng thành thật thì chỗ của ngươi chỉ có 1500kg thôi!
Trong nhẫn của ta mặc dù vẫn còn nhưng đấy là phần của người khác, sao ta có thể lấy cho ngươi được?
Đấy không phải là hại người ích ta, sợ hãi lợi dụng uy quyền sao?
Cuối cùng Cố Thiên Phàm ép Tần Phương Dương chia 100kg thịt của bản thân cho hắn 50kg.
“Đây là Tả Tiểu Đa cho cá nhân ta mà, ta còn chưa kịp ăn nữa...”
Tần Phương Dương lấy lùi làm tiến: “Ta cũng định dựa vào cái này để gia tăng thực lực... Nếu như ngươi không ngại vậy cũng cầm 50kg này đi luôn đi...”
Đổi thành người bình thường thì chắc chắn sẽ rất ngại, người ta không ngại xa xôi đem loại tài nguyên tốt như vậy đến cho ngươi, sao ngươi có thể không biết xấu hổ chiếm luôn 50kg linh nhục của cá nhân người ta được!
Nhưng tên Cố Thiên Phàm này lại không chớp mắt một cái cướp lấy luôn.
“Thôi đi thôi đi, nhiêu đây được rồi. Tạm thời tha cho ngươi.”
Tần Phương Dương tức thở không ra hơi.
Đây mới là lão binh lõi đời đạt tới đỉnh cao nè, ông đây cũng tự phụ là người trong quân ngũ nhưng thử để tay lên ngực rồi tự hỏi xem, da mặt thật sự không dày đến mức độ đó!
Thôi thôi thôi, sau này cũng không tiếp xúc với Nhất Trung thủy Thành, giao thiệp với Cố Thiên Phàm ngươi nữa.
Tức chết ông rồi!
50kg linh nhục của ông tạm thời để cho chó ăn vậy!
Cố Thiên Phàm lại không có chút gánh nặng trong lòng, Tần Phương Dương ngươi là thầy giáo thân thiết của Tả Tiểu Đa, số linh nhục này có thể thiếu phần của ngươi được sao?