Hôm nay ta cướp của ngươi thì quay đầu sẽ có hắn bù đắp lại cho ngươi, bù đắp gấp bội cho ngươi.
Nhưng hôm nay ta không cướp thì sẽ vĩnh viễn không còn nữa!
Sự khác biệt này ông đây không phân rõ được sao, nếu như không phân rõ được thì há chẳng phải phí công những năm tháng sống trên đời này à!
“Thầy Tần, nhất định phải ở lại ăn một bữa cơm đã!”
Chẳng mấy chốc Cố Thiên Phàm đã thay đổi sắc mặt, tràn đầy nhiệt tình: “Hũ rượu Thiết Huyết kia của ta đã cất kỹ trong thời gian dài, chỉ còn thiếu một người nam đanh thép cùng uống say!”
Nguyên nhân chính khi ông già này lần bỏ qua này đương nhiên là vì có tính toán khác, hắn định gọi thêm vài người nữa đến, sau đó lợi dụng thân phận và địa vị của bản thân, còn có các loại quan hệ trên dưới trong quân đội để đè Tần Phương Dương xuống, chuốc say, đến lúc đó lại dọa dẫm một lần nữa...
Uống say rồi thì không giữ được lời nói, chỉ cần lộ ra ẩn ý... Ha ha!
Trên người tên nhóc này chắc chắn vẫn còn trữ hàng!
Tính toán cẩn thận chi tiết của Cố Thiên Phàm kêu lạch cạch.
Mà Tần Phương Dương làm gì còn dám ở lại đây ăn cơm?
Nếu còn ở lại thì sợ rằng Cố Nhất Thiên có thể sẽ ra tay cướp mất nhẫn của mình - Loại chuyện như này, tên lão binh lõi đời kia chắc chắn là có thể làm ra được!
Mồ hôi ướt áo liên tục cáo từ, không quan tâm Cố Thiên Phàm giữ lại nhiều lần, hoảng loạn bỏ chạy cùng tay áo đã bị Cố Thiên Phàm xé mất một mảng.
Lần đi ra này của ông đây, có đi đến nơi nào mà không được cảm kích kính trọng đâu?
Kết quả khi đến Nhất Trung thủy Thành này thì suýt nữa đã bị lột sạch quần...
Tần Phương Dương vừa mới cáo từ trừ Nhất Trung thủy Thành ra thì 5 phút sau đã chạy ra khỏi khu vực của thủy Thành, một mạch khói lửa mù mịt, dùng tốc độ tránh né truy binh trên chiến trường nhanh chóng rời đi.
Sau khi Tần Phương Dương rời đi.
Cố Thiên Phàm lập tức hạ lệnh cho toàn bộ giáo viên mở họp, mệnh lệnh đầu tiên chính là triệu tập 500 học sinh đã tốt nghiệp trở về.
“Cho các con ăn sống tất cả!”
“Mỗi một người sau khi ăn thịt Vương Thú thì đừng quên mất là nợ Tả Tiểu Đa nhà người ta một ân huệ vô cùng to lớn!”
“Sau này hễ Tả Tiểu Đa có chuyện gì thì chỉ cần không phải là phản quốc nghịch đạo, học sinh đã đi ra của Nhất Trung thủy Thành đều nhất định phải giúp đỡ vô điều kiện! Nếu không ta sẽ không tha thứ cho các ngươi!”
“Tần Phương Dương người ta từ xa đến tặng, đây cũng là một phần ân huệ, mấy đứa nhóc con đều phải nhớ lấy!”
Phong cách bá đạo của Cố Thiên Phàm được bộc lộ tất cả.
Tần Phương Dương gạt mồ hôi lạnh, bay liền một mạch, rất nhanh đã đến thành Phượng Hoàng.
Trở về nơi cũ tại thành Phượng Hoàng, có rất nhiều nguời cần phải ghé thăm, hơn nữa chuyện vụn vặt cũng nhiều.
Được hai vợ chồng hiệu trưởng Lý giữ lại tại Nhị Trung, bị Hồ Nhược Vân ép kể lại chuyện của Tả Tiểu Đa, càng chi tiết càng tốt, ngươi biết bao nhiêu thì cứ kể bấy nhiêu...
Sau đó, kể xong chưa?
Kể xong rồi hả?
Kể lại lần nữa xem nào!
Khi nghe thấy yêu cầu đó, Tần Phương Dương suýt nữa sụp đổ, giới thiệu một chút về linh nhục Vương Thú rồi trực tiếp ném tại đấy sau đó chạy trốn.
Con gái thật đáng sợ!
Sau đó đi tìm đám người Tôn Phong Hầu, Tưởng Trường Bân.
Còn có các gia đình của các võ giả hy sinh trong chiến tranh Phượng Hồn lúc trước, tất cả đều đi qua 1 lần; Phân chia tiền của một lượt, nếu trong nhà có tu luyện giả phù hợp với thịt Vương Thú cũng sẽ nhìn bọn họ ăn xong, tự mình giúp bọn họ xử lý tiêu hóa một lần, sau khi chân thành dặn dò một lượt rồi mới lặng lẽ rời đi.
Cuối cùng, hắn đến mộ của Hà Viên Nguyệt, tìm Lam Thư xây nhà sinh sống tại đây.
Tần Phương Dương đợi ở trước mộ Hà Viên Nguyệt một ngày một đêm rồi mới tiếp tục bước vào chặng đi, một mạch bay đi, đi Côn Lôn Đạo Môn tìm Mục Yên Yên, sau đó lại đến Tự Tại Đạo Môn tìm Khâu Vân Thượng.
Hai người đều vô cùng cảm kích phần tấm lòng này của Tả Tiểu Đa, cực kỳ xúc động.
Nói cái gì cũng không thể ngờ được, Tả Tiểu Đa sẽ làm ra loại báo đáp như này!
Mục Yên Yên xúc động mãi: “Nhờ phúc của Tiểu Đa mà bây giờ Côn Lôn Đạo Môn khi tuyển đệ tử đã tuyển được rất nhiều nhân tài... Mỗi một người đều đang liều mạng khổ luyện Long Môn Thối...”
“Thôi đi, ta cũng lười tức giận với hắn...”
Mục Yên Yên thở dài.
Đúng vậy, Long Môn Thối của Côn Lôn Đạo Môn bây giờ một khi thành danh đã chấn động Tinh Hồn, không hề nói quá một chút nào!
Thậm chí toàn bộ giang hồ đã thay đổi cả tên vì Long Môn Thối của Côn Lôn Đạo Môn.
“Long Môn Đoán Đang Thối, đoạn tử tuyệt tôn chiêu!”
Quả nhiên là danh tiếng chấn động giang hồ.
Sau đó, chuyện khiến Mục Yên Yên cạn lời nhất chính là... những người của Côn Lôn Đạo Môn đã tách nhỏ Long Môn Thối ra để nghiên cứu từng chút một, cuối cùng đưa ra một kết luận.
Đấy chính là: Long Môn Thối, đích thật là sức mạnh khi tấn công vào bộ phận dưới sẽ mạnh hơn, hơn nữa còn dễ dàng khai triển!
Đặc biệt là... Các loại chuyển hướng đổi chiêu, thật sự là... Chính là đặc biệt sáng tạo ra để đá vào đũng quần...
Kết luận này khiến cho Mục Yên Yên xấu hổ muốn đội quần...
Hóa ra các tổ tiên sáng tạo ra Lộ Thối Pháp này, dự tính ban đầu vốn dĩ là vì để đá vào đũng quần hả?...
Con mẹ nó đây được gọi là chuyện gì vậy chứ...
Sau đó Tần Phương Dương đi về hướng nam, tiến nhanh hàng vạn dặm trong đêm tối, đi đến Nhật Nguyệt Quan, mục đích chuyến đi này của hắn chính là tặng cho Tôn Bái Tương một phần, người này cũng là người đã giúp đỡ trong trận chiến Phượng Hồn khi đó.
Tôn Bái Tương bày tỏ sự khó xử: Tâm ý thì ta nhận, nhưng thứ đồ chơi này ta đã ăn rất nhiều rồi... Bây giờ ăn nữa cũng chỉ lãng phí thôi, cho dù là người trong Đông Quân Nam Quân, chưa ăn qua thịt Vương Thú có thể nói là rất hiếm thấy...
Kết quả này khiến cho Tần Phương Dương thất vọng trong lòng, bởi vì thịt Vương Thú ở chỗ của hắn vẫn còn lại đến hơn 500kg.