Không ngờ rằng chiến trường là nơi cần gia tăng sức mạnh nhất ngược lại lại không thể tặng được...
Tần Phương Dương cũng chỉ có thể mang về; Chờ ở Nhật Nguyệt Quan hết 2 ngày, vốn muốn tìm Bạch Phát Thiên Tiên Thiện Tiểu Như và Tuyệt Đao tướng quân Thiết Mộng Như, nhưng cấp bậc giữa hai bên chênh lệch quá lớn, Tần Phương Dương không dám mạo muội.
Ngược lại chỉ tìm mấy người có quen biết, những đồng đội cũ bình thường thích nghe ngóng hóng chuyện linh tinh để hỏi thăm thử.
Kết quả bị hai lão binh lõi đời này khoác lác đến chóng mặt, câu chuyện tình yêu có thể viết thành thơ ca cảm động lòng người đó, nói là cảm xúc dạt dào, thật là kì diệu; Cảm động trời đất, biển cạn đá mòn trời long đất lở trời sập đất rơi...
Thậm chí đến cả lúc người ta động phòng đã nói những gì, quá trình như nào thì hai tên lão binh lõi đời này cũng hình dung lại một lượt để kể lại, giống như bọn họ cũng có mặt ở đó, ở bên cạnh nghe qua vách ngăn vậy.
Nói đến một nửa, Bạch Phát Thiên Tiên Thiện Tiểu Như từ trên trời hạ xuống? Trực tiếp đánh cho hai tên lão binh lõi đời gần chết!
Tần Phương Dương có dính líu đến cũng bị đánh cho một trận nhừ tử.
Sau đó thậm chí còn bắt luôn Tần Phương Dương để xét hỏi.
“Ngươi nghe ngóng chuyện của vợ chồng bọn ta là có ý gì?”
Nếu không phải Tần Phương Dương cũng được xem là có chút danh tiếng trong Đông Quân, chính là một trong top 10 người liều mạng nhất có cấp Anh Biến của Đông Quân khi đó thì sợ là Bạch Phát Thiên Tiên Thiện Tiểu Như đã trực tiếp giết chết bằng một đao rồi, với thân phận của hắn mà nói, có chặt nhỏ cũng phí công chặt, ai bảo cái miệng đê tiện của ngươi phạm vào điều cấm kị làm gì...
“Là như này...”
Đối diện với người trong cuộc của câu chuyện năm đó, vẻ mặt Tần Phương Dương đau xót kể lại một lần những việc mình đã trải qua; Bạch Phát Thiên Tiên Thiện Tiểu Như nghe đến nước mắt chảy dài, tràn đầy đồng tình, đối với lần giải thích đầu đuôi sự việc lúc đó của Tần Phương Dương.
Tuyệt Đao tướng quân Thiết Mộng Như thật sự chính là Thiên Phong Kiếm Trì Trường Sinh chuyển thế.
Điểm này là không thể nghi ngờ gì nữa.
Nhưng mà... Có một điều là sau khi Thiết Mộng Như bước vào con đường tu hành Võ đạo, đạt đến Thai Tức cảnh, khi bắt đầu tu luyện thần hồn mới bắt đầu dần dần hồi phục ký ức, hơn nữa sau đó tu vi cũng càng lúc càng thâm hậu, thâm niệm cũng càng lúc càng mạnh, dấu vết tinh lực kiếp trước mới càng lúc càng rõ ràng.
Tần Phương Dương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bày tỏ là đã hiểu rồi.
Đến sau này, Tần Phương Dương bị Bạch Phát Thiên Tiên Thiện Tiểu Như đá ra khỏi doanh trại, một phát bay tận 1300m!
Tần Phương Dương rơi thẳng xuống mặt đất suýt chút ngủm luôn, cũng không thể hiểu nổi sao bản thân lại đắc tội nàng rồi?
Còn nhớ câu hỏi mà bản thân hỏi cuối cùng kia: “Cho hỏi Thiện tướng quân, lúc đầu sao ngươi có thể xác định được vậy? Bởi vì ấy, nếu như có người đặc biệt thu thập tư liệu của các ngươi sau đó sai mật thám đến để giả mạo... Cũng không phải là không thể nha...”
“Dù sao thì loại chuyện như người chết sống lại cũng vô cùng hiếm thấy...”
Lời này cũng đâu có vấn đề gì đâu, bản thân cũng mong đợi người trong lòng trở về như thế, nhưng phải đề phòng có người giả mạo, hỏi rõ một vào việc nhỏ không đáng kể thì không phải là hợp lẽ phải rồi sao?
Nhưng mà sau khi Thiện Tiểu Như nghe thấy câu nói đó thì đột nhiên mặt mũi đỏ rực, đá Tần Phương Dương một phát bay tận 1300m luôn!
“Cút đi!”
Trên đường Thiện Tiểu Như trở về doanh trại của mình, gương mặt xinh đẹp vẫn đang tỏa nhiệt đỏ hồng!
Sao ta có thể nhận ra được á?
Hừm, sao ta có thể nhận ra được ấy... Ta đương nhiên có cách rồi!
Trên ngực ta có nốt ruồi son, bên mép đùi có vết bớt, hơn nữa khi tình cảm mặn nồng sẽ kêu gì... Những điều đấy người khác sẽ không thể nào biết hết được; Chỉ có Trì Trường Sinh biết thôi!
Nếu như Thiết Mộng Như biết được những chuyện đấy, với lại trình tự hành động đều quen thuộc như thế... Đến cả quá trình cũng giống vậy thì ta có thể nhận sai sao?
Nhưng những thứ này ta có thể nói với Tần Phương Dương ngươi sao?
Nhớ Tần Phương Dương ngươi cũng đã dạy học dạy người hàng chục năm, trở thành tấm gương cho người khác, vậy mà hỏi dám hỏi những vấn đề xấu hổ như vậy, đạo đức nghề nghiệp của ngươi đâu rồi?!
Muốn ăn đập!
Chẳng hạn như anh em song sinh thì người ngoài sẽ không phân biệt được, nhưng mà vợ của riêng bọn họ thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay!
Nói đến sự nhạy cảm của con gái, có rất nhiều lúc sẽ không thể nào dùng lý luận thông thường để suy đoán được!
Nghĩ nghĩ.
Tần Phương Dương dứt khoát quay về Nhất Trung thủy Thành, mang toàn bộ 650kg thịt còn lại cho Cố Thiên Phàm.
Nói về chiến lực thì Vật Hồi Kiếm của Cố Thiên Phàm tác dụng rất to lớn trên chiến trường, vẫn là nên gửi đến đây, sức mạnh phát huy sẽ càng tốt.
Nhưng sau khi Tần Phương Dương đi thì lại tức muốn gần chết!
Cố Thiên Phàm tức giận, tỏ ý con mẹ nó ngươi không tặng được, không ai thèm nên mới đem đi cho lão phu! Lão phu không chịu được ấm ức như vậy!
Trừ khi ngươi gom hết số thịt lại thành số chẵn, 1500kg!
Tần Phương Dương thay đổi sắc mặt, dựa vào lý lẽ để tranh luận.
Cố Thiên Phàm không kiên trì, nói 1000kg cũng được.
Tần Phương Dương lấy thịt lại rồi rời đi, Cố Thiên Phàm vồ đến như hổ, suýt nữa rút Vật Hồi Kiếm ra, sống chết cướp thịt lại.
“Tên vô học!”
Sự kính trọng ngưỡng mộ lúc trước đối với đại tướng đầu tiên của Nam Quân sau hai chuyến đi này đã hoàn toàn tan biến không còn tung tích!
Thậm chí đã mở miệng chửi luôn rồi...
Hiệu trưởng lão binh lõi sự đời của Nhất Trung thủy Thành là loại nghĩ đủ mọi cách để độc chiếm nhiều hơn, không ngại tống tiền, dọa dẫm, đào hố, hãm hại cùng các thủ đoạn khác, uổng công trước đây ta tôn sùng hắn như vậy...
Buổi tối hôm đấy, Cố Thiên Phàm giữ Tần Phương Dương lại không cho hắn đi, chân thành uống với nhau cả một đêm!
Không hề nói lời cảm ơn, toàn bộ quá trình trở thành anh em tương xứng!
Sáng sớm ngày hôm sau, đích thân tiễn Tần Phương Dương rời đi.
“Rảnh đến đây chơi! Ở đây có rượu! Ở đây còn có cả ta!”
Cố Thiên Phàm vẫy vẫy tay với gương mặt tươi cười vui vẻ sáng rỡ, gắng sức hét lên: “Lần sau nhớ đừng có đến tay không đấy!”
Tần Phương Dương cứ đi, không thèm quay đầu lại.
Ta đệch ngươi luôn!