Ở đây có ngươi? Đánh chết ta cũng không đến!
Tần Phương Dương chui thẳng vào đồng hoang mênh mông!
Hắn muốn rèn luyện kỹ năng võ thuật của bản thân dựa vào chiến đấu với tinh thú tại đây, sau đó đè nén chân nguyên từng lần một tại chỗ này, sau khi đè nén vài lần là đã đột phá Quy Huyền rồi!
Khi đó lúc đột phá Hóa Vân, bởi vì thuốc trị thương mà bất ngờ đột phá trong cơn hôn mê, có thể nói là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời Tần Phương Dương!
Một khi đã có loại đột phá không cần đè nén, vậy các cảnh giới sau này nếu muốn đè nén nhiều hơn đều cần phải đánh đổi sự cố gắng và đau đớn hơn gấp trăm lần!
Chỉ là lúc đó hắn vì tuổi thọ của Hà Viên Nguyệt sắp hết mà lòng sinh ra ý nguyện muốn chết, đương nhiên cũng không muốn trạng thái tu vi của bản thân như nào ra sao nữa, nhưng mà tình thế bây giờ đã thay đổi rồi, đã có hy vọng Lữ Thiên Thiên sẽ trở về, Tần Phương Dương đương nhiên cũng hy vọng bản thân có thể đi xa hơn, yên ổn hơn trên con đường tu hành!
Vì muốn đạt được mục tiêu đó, vì muốn tương lai tốt đẹp hơn nên Tần Phương Dương đã chuẩn bị bù đắp lại những thiếu sót đáng tiếc tại nơi này!
Tần Phương Dương đi rèn luyện tu luyện rồi.
Còn cuộc sống của Tả Tiểu Đa tại Cao Võ Tiềm Long đang dần dần từng bước trở về bình ổn.
Còn chuyện không ai có thể vượt qua đáng được nhắc đến nhất gần đây là Tả Tiểu Đa đột phá rồi!
Đan Nguyên cảnh!
Lúc đột phá, tâm trạng của Tả Tiểu Đa vô cùng phấn khích.
Lúc ở thành Phượng Hoàng, khi ta còn chưa bắt đầu tu luyện thì Niệm Niệm Mèo đã là Đan Nguyên cảnh, hừm! Bây giờ ta cũng là Đan Nguyên cảnh!
Niệm Niệm Mèo, vị trí dẫn đầu mà ngươi duy trì mười mấy năm nay đã bị ta đuổi kịp rồi!
Ngươi dùng mười mấy năm để đạt được Đan Nguyên cảnh, còn ta bây giờ tổng cộng chỉ mới có thời gian một năm là đã đạt đến Đan Nguyên cảnh!
Ai thiên tài hơn nào?
Cái này còn phải nói sao?
Một ngày nào đó, ta muốn... Ta muốn... Ta muốn... Ha ha ha...
Cuối cùng hắn không làm được chuyện đè ép 50 lần như mình mong muốn, cho dù đã dùng hết tâm sức, sau cùng khi dùng đến sự giúp đỡ của điểm khí vận cũng vẫn chỉ đè nén được 42 lần là đã đột phá rồi.
Kết quả này khiến Tả Tiểu Đa rất bực tức!
Rất tức giận!
Tức giận rồi sẽ muốn phát tiết!
Thế là Tả Tiểu Đa đánh Lý Thành Long đã thăng đến Đan Nguyên cảnh trung giai 17, 18 trận!
Lý Thành Long uất ức đến dở sống dở chết, nỗi xót xa trong lòng đã không thể nhiều hơn được nữa, không nói nên lời!
“Bây giờ ngươi thật sự rất giống thầy Tần hồi ở Nhị Trung đấy, vui thì đánh ngươi, không vui cũng đánh ngươi, tâm trạng yên bình sẽ đánh ngươi, ăn cơm đánh ngươi, không ăn cơm cũng đánh ngươi, uống nước đánh ngươi, nhìn thấy là sẽ đánh ngươi, nhớ đến chuyện cũ cũng đánh ngươi luôn...”
Lý Thành Long cảm thấy hôm nay bản thân khó lòng yên ổn rồi: “Bây giờ ngươi bắt chước y như vậy dùng hết lên người ta, nhưng mà ta đâu phải là ngươi, không chống lại như ngươi...”
Tả Tiểu Đa bày tỏ, nhất định phải đánh!
Không chống lại thì không đánh nữa hả?!
Chuyện chống cự cũng có thể rèn luyện được đấy!
“Ngươi quên ngày đó ngươi đã giậu đổ bìm leo như nào rồi sao? Hơn nữa ấy, trong khoảng thời gian đấy, ta chịu đựng đánh đập không nhiều hơn ngươi... Ai oan uổng hơn ai chứ?”
Tả Tiểu Đa cứ đánh như cây ngay không sợ chết đứng, hăng say đánh mạnh hơn.
Lý Thành Long hét lớn chịu oan: “Chỉ có ngươi bị đánh thôi hả? Lẽ nào ta không bị đánh sao? Thầy Văn có bỏ qua cho ta sao? Mỗi ngày không phải ngươi 58 ta 40 sao!”
Phù Phù thật sự đã oan ức đến cực điểm.
Hôm đấy sau khi Tần Phương Dương rời đi, ngày hôm sau Diệp Trường Thanh đã làm liều sử dụng một viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm để làm chi phí, áp chế tình trạng thương tích của bản thân lại, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh đánh cho Văn Hành Thiên một trận!
Văn Hành Thiên chịu đựng bị đánh ôm một bụng tức không chỗ phát tiết, thế là nhớ đến phương pháp cách thức dạy dỗ của Tần Phương Dương.
“Cách dạy bảo dành cho Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long chỉ có một chữ thôi! Đánh!”
Có nhận thức như vậy nên Văn Hành Thiên càng không có chút gánh nặng nào trong lòng.
Thế nên Văn Hành Thiên lập tức bắt đầu điên cuồng đánh đập Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long!
Hơn nữa còn không cần tìm lý do!
Mỗi ngày đều chỉ có một câu: “Tiến độ tu luyện sao mà chậm dữ vậy!? Ra đây!”
Sau đó chính là đánh một trận.
Cho dù một ngày Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long vượt qua được một cảnh giới thì vẫn bị Văn Hành Thiên nói chậm, bắt đầu đánh!
Vì thế mà...
Hai người cùng hội cùng thuyền, trong thời gian một ngày, miễn là không phải lúc mồ hôi đầm đìa trong phòng trọng lực ra thì những lúc khác đều là đang bị đánh!
Mỗi ngày đều ở dưới áp lực, ở trong cực hình.
Văn Hành Thiên càng đánh sung thì Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long càng phải vắt óc suy tính để tìm cách xem lần sau có thể cố đương đầu, càng phải chăm chỉ tu luyện, tranh thủ thời gian bị đánh để cảm giác đau đớn có thể đỡ hơn chút.
Mà hai người càng khổ luyện, tiến bộ càng nhanh thì Văn Hành Thiên sẽ đánh càng ác.
Với tuần hoàn như vậy nên tình trạng của thực lực tăng trưởng với tốc độ nhanh gần như là bay, kết quả đáng mừng này lập tức khiến cho Văn Hành Thiên càng có thêm lý do đánh người.
Hai tên ranh con này vậy mà thật sự là... Đánh càng ác thì tiến bộ càng nhanh! Tần Phương Dương nói đúng là sự thật!
Hai tên ranh con đấy thật sự sợ bị đánh!
Từ nay không cần phải kích thích để tăng thêm sự căm phẫn nữa, cứ lẽ thẳng khí hùng, vui vẻ thoải mái mà đánh thôi.
“Nhìn đi, từ khi ta dùng hết sức lực để đánh bọn họ cho đến nay thì tiến bộ đã nhanh hơn lúc trước rất nhiều rồi đấy! Quả nhiên là học thầy không tày học bạn mà, phương pháp dạy dỗ của Tần Phương Dương đúng thật tuyệt vời, Văn ta thật lòng khâm phục, sẽ tin tưởng như chân kinh, làm theo không làm trái!”
Trên miệng nói như vậy, hành động thực tế cũng là như vậy, đánh thật sự sẽ giúp tập trung mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa còn tiến bộ từ thấp đến cao, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long chỉ là một điểm, một điểm xuất phát!
Tất cả học sinh của lớp một, có một thì tính một, toàn bộ không ai là không bị đánh!
“Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long có thể dùng loại cách thức này được thì chắc chắn những người khác cũng dùng được!”
Trong đó bao gồm cả nữ sinh, Văn Hành Thiên cũng đánh bắt chấp, không có một chút ưu tiên nào!
Thi hành chủ trương nam nữ bình đẳng vào trong thực tại ngày thường!