Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1221 - Chương 1222: Thay Đổi Của Cao Võ Tiềm Long

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1222: Thay đổi của Cao Võ Tiềm Long

Học sinh lớp một lúc này, mỗi ngày mọi người không phải là đang bị đánh thì chính là đang trên đường đi đến nơi bị đánh, mỗi một người cứ giống như con vịt bị rượt chạy, chạy càng lúc càng nhanh, bị đánh cũng càng lúc càng dữ...

Như vậy... Khụ khụ khụ, tuần hoàn tốt!

Các học sinh của lớp một liên tục kêu khổ.

“Tên Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long kia đã mở ra thuộc tính gì của thầy Văn vậy trời?”

“Rõ ràng là chúng ta bị hai thằng ranh con đó liên lụy mà!”

“Từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy đến trường Võ học là một ngày phải bị đánh 8 trận đâu...”

Nhưng mà không thể nghi ngờ gì được, cùng với những trận đánh là mỗi một học sinh của lớp một đều trưởng thành rất nhanh! Tiến độ vốn có của lớp một đã cao hơn những lớp khác, hiện nay khoảng cách lại càng được kéo xa hơn sau mỗi một ngày!

Những giáo viên khác lòng đầy phiền muộn cùng tò mò, thế nên đã đi hỏi.

Thế là...

Dưới sự thúc đẩy của Văn Hành Thiên nên những giáo viên khác cũng dần dần phát hiện các điểm tốt của bí quyết đó.

Hóa ra là như vậy.

Đám ranh con đó đều muốn ăn đòn nha... Hiểu rồi hiểu rồi.

Thầy Tần thật sự là nhân tài mà, xem Văn Hành Thiên người ta phát hiện sớm chưa kìa, dạy dỗ huấn luyện học sinh tiến bộ rất nhanh luôn?

Nhìn lại các ngươi xem!?

Hừm, các ngươi thật sự là khóa kém nhất mà ta từng dạy qua mà!

Nếu đã là khóa kém nhất thì phải làm sao đây?

Đánh!

Thế là toàn bộ Cao Võ Tiềm Long đột nhiên trở thành nơi quỷ khóc thần sầu, gà bay chó chạy, tiếng đánh người không ngừng vang lên từ tất cả các hướng, liên tục xuất hiện, hết lần này đến lần khác!

Chát chát chát chát!

Bốp bốp bốp bốp!

Chát chát chát chát bốp bốp bốp chát chát chát chát!

Chát chát bốp bốp!

Hình thức dạy học địa ngục của Cao Võ Tiềm Long đã được long trọng khai mạc vào năm này.

Từ đó tạo nên danh xưng đẹp đẽ Trường học địa ngục Cao Võ Tiềm Long.

...

Tả Tiểu Đa đã giao nộp nhiệm vụ cho trường học, cũng vì vậy mà nhận được rất nhiều điểm thưởng, còn có phần thưởng tài nguyên tương đương với nhiệm vụ.

Diệp Trường Thanh không vì lời nói của Tần Phương Dương mà ra sức cắt xén điểm của Tả Tiểu Đa, hắn nghĩ chuyện này vẫn nên có sự công bằng.

Nếu như Tả Tiểu Đa đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì số điểm nên cho nhất định phải cho đủ.

Còn việc lo lắng Tả Tiểu Đa lười biếng hay gì đấy...

Hiện Tại Diệp Trường Thanh đã suy nghĩ ra được một cách: Nếu như học sinh lười biếng thì ta sẽ đi đánh Văn Hành Thiên!

Tính thù dai của Diệp Trường Thanh cũng ghê gớm lắm đó.

Tả Tiểu Đa nhận được phần thưởng, rất nhiều, hắn dùng điểm thưởng rất phóng khoáng, đổi lấy vô số khôi phục tinh thần, khôi phục tu vi, phục hồi vết thương, hồi phục...

Nói tóm lại, tất cả những thứ có thể hồi phục tình trạng bản thân thì đều đổi hết thành chất lượng cao nhất!

Đổi hết lượng lớn tài nguyên, đặt vào trong nhẫn không gian.

Những thứ này đều là vì chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào khi bị thương... Khụ, thực ra là khi có nhu cầu phục hồi để giết chết kẻ địch, ừm. Chính là như vậy đấy.

Trong đó, nhiệm vụ báo thù của hiệu phó Lưu gồm có một đóa Tịnh Thủy Ngọc Liên; Đặt trong một cái hộp Băng Ngọc, mặc dù đã hái xuống không biết bao lâu rồi nhưng cả đóa hoa sen vẫn cứ lóng lánh trong suốt giống như một khối bạch ngọc.

Từng hương thơm thanh nhã vẫn thoang thoảng không tan, dù cho không thấm vào lòng người nhưng dư vị vẫn còn lâu dài.

Một đóa hoa sen đặt trong một cái hộp như được tĩnh tâm trau chuốt ra từ tay của một người thợ khéo léo nhất thiên hạ.

“Tịnh Thủy Ngọc Liên, phù hợp cho người con gái chưa chồng sử dụng, sau khi dùng sẽ sửa sạch phủ tạng, kinh mạch óng ánh, băng cơ ngọc cốt; Không nhiễm bụi trần, trọn cả đời này cơ thể không có mùi lạ; Trọn cả đời này sạch sẽ lịch sự tao nhã, tâm hồn thiếu nữ hoạt bát, mở ra toàn bộ linh thần, tinh hồn băng hỏa, hoàn mỹ càn khôn.”

Tả Tiểu Đa dán mắt vào những lời này, nghiêm túc tìm hiểu nghiền ngẫm.

Cuối cùng cũng hiểu thông, chính là: Sau khi dùng thì người con gái sẽ chỉ có một mùi thơm ngào ngạt, đoán là đi ị cũng sẽ không thối luôn á...

Đồ tốt!

Thế là Tả Tiểu Đa cẩn thận từng li từng tí nhận lấy!

Hắn định bụng khi gặp được Tả Tiểu Niệm sẽ lập tức cho nàng dùng!

Còn một phần thưởng khác cũng có thể gọi là báu vật có giá trị liên thành; Nghe đâu là kiếm thần rất sắc bén được Thượng Cổ lưu truyền lại, cắt được vàng chẻ được ngọc, sắc bén không gì sánh được, được gọi là Phong Long Kiếm.

Tả Tiểu Đa cầm lấy rồi vung vẩy trong tay hai lần, lấy Linh Miêu Kiếm của mình ra để so sánh thử, cảm thấy không đẹp bằng Linh Miêu Kiếm của bản thân, không thuận tay.

Thế là gọi Lý Thành Long lại.

Lúc này đã tan học rồi, hai người cũng đã ăn cơm xong, đang nằm như cá muối trong biệt thự.

“Thanh kiếm này thế nào?”

“Kiếm tốt!”

“Thấy xịn sò không?”

“Xịn!”

“Muốn có không?”

“Muốn!”

“Muốn, thì viết giấy nợ đi!”

“Bao nhiêu?”

“100 triệu.”

“Ít vậy hả? Ta viết cho ngươi giấy nợ 10 tỷ luôn!”

Lý Thành Long viết giấy nợ xong thì lấy kiếm rồi rời đi, yêu thích không muốn để xuống giống như vừa nhặt được vật quý.

Tả Tiểu Đa nhìn giấy nợ trên tay mình, càng nghĩ càng cảm thấy con mẹ nó không đúng lắm nha!

Mặc dù giá của thanh Phong Long Kiếm này chắc chắn không chỉ có 100 triệu, cho dù là 10 tỷ cũng không thể tìm kiếm được, nhưng nhìn Phù Phù không chút do dự, tiện tay viết giấy nợ không có một chút bâng khuâng nào như kia, vẫn là...

Nói chung là bây giờ ấy, cái gọi là đòi nợ như này đã hoàn toàn không đau không ngứa, hoàn toàn không còn cảm giác nữa rồi.

Như vậy không được!

Thêm nữa không phải là hiện tượng tốt!

“Nhất định phải gây nên loại cảm giác “Thiếu nợ đáng xấu hổ, đứng ngồi không yên” mới được. Nếu Lý Thành Long đã hoàn toàn quen với loại trạng thái như này thì sao ta còn có thể nắm thóp được nữa...”

Tả Tiểu Đa nhíu mày trầm tư.

Đang suy nghĩ xem rốt cuôc bản thân đã làm sai ở chỗ nào rồi?

Vốn dĩ chỉ muốn giấy nợ 100 triệu thôi, vậy mà bây giờ lại có thể trực tiếp nhận được giấy nợ tận 10 tỷ! Hơn nữa người viết giấy nợ còn viết đến vui vẻ phấn khích như vậy...

Con mẹ nó... Có chút chán nhỉ.

“Lý Thành Long, ngươi nghĩ xem còn có chuyện gì chưa giải quyết xong không?” tả Tiểu Đa hỏi.

Bình Luận (0)
Comment