Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1233 - Chương 1234: Chuyện Này Không Đơn Giản

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1234: Chuyện này không đơn giản

Hạng Cuồng Nhân, Lưu Nhất Xuân, Thành Cô Ưng cùng cười ha ha, tràn đầy thích thú nhìn.

Diệp Trường Thanh mắt nhắm mắt mở, làm ra dáng vẻ kỳ lạ, quái gở nói: “Phải, ngươi muốn ta làm chủ cho ngươi thế nào? Nói cách khác… muốn ta làm gì thầy Văn, nói thử xem, làm sao ngươi mới hài lòng?”

Tả Tiểu Đa ngồi trên sàn, nhìn dáng vẻ Văn Hành Thiên xoa tay, trong mắt đầy ác ý muốn đánh người không thèm che đậy.

Nhịn không được lạnh trong lòng, lẩm bẩm nói: “Thật sự ta cảm thấy thầy Văn cực khổ rồi, động tay động chân cũng phí sức lực đúng không, nên định đề nghị hiệu trưởng ngươi tăng lương cho thầy Văn…”

“Ha ha ha…”

Mọi người đều cười phá lên, ồn ào cả phòng.

Văn Hành Thiên trợn mặt nhìn Tả Tiểu Đa cả buổi, cuối cũng nhịn không được bật cười.

“Nhóc lẻo mép!”

Trên mông lại ăn thêm một đạp: “Cáo trạng cho thầy, ngươi lại nghĩ ra được!”

Lại một đạp.

Tả Tiểu đa ôm mông, oan ức bĩu môi nói: “Thầy Văn ngươi vất vả rồi. Thật sự ta nghĩ cho ngươi mà, tuổi ngươi không nhỏ, vẫn còn độc thân…”

“Nói chuyện chính!”

Văn Hành Thiên Hừ một tiếng, liếc một cái.

Diệp Trường Thanh ho khụ khụ hai tiếng nói: “Tả Tiểu Đa.”

Tinh thần Tả Tiểu Đa chấn động: “Có.”

“Lần này, lãnh đạo cấp trên đến thị sát chỉ đạo, là chuyện lớn hàng đầu trước mắt của Cao Võ Tiềm Long.”

Diệp Trường Thanh nói: “Phải cư xử nghiêm túc; Mà người đến lần này rất có thể sẽ đều có luận bàn tỉ thí; Tả Tiểu Đa, ngươi là thủ lĩnh học sinh, chắc chắn phải ra trận, hi vọng đến lúc đó ngươi không làm mặt mũi Cao Võ Tiềm Long chúng ta kém đi, nhất định phải nắm chắc một trận!”

Tả Tiểu Đa vô cùng tự tin: “Hiệu trưởng ngươi yên tâm đi, ta vô địch cảnh giới Thai Tức!”

Phụt!

Diệp Trường Thanh phun ngụm trà đầy đầu đầy mặt Tả Tiểu Đa.

Hạng Cuồng Nhân cười đến nỗi râu quai nón run run.

Nhóc con này đã Đan Nguyên Cảnh cao giai, lại còn nói đánh Thai Tức vô địch, vô địch thật…

“Đối mặt với đối thủ Đan Nguyên Cảnh cũng phải vô địch, dù đối mặt với ai cũng phải nắm chắc!”

Diệp Trường Thanh làm mặt hung dữ: “Đây là chỉ tiêu không thể thay đổi, nhất định phải hoàn thành!”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa bi tráng: “Chắc chắn học trò sẽ cúc cung tận tụy, chết không từ nan.”

“Hừ!”

Văn Hành Thiên lại xoa tay muốn đánh hắn.

Bây giờ đến cả Hóa Vân bình thường hắn cũng đánh được, đánh mấy đứa Đan Nguyên nói hùng hồn quyết liệt như vậy, sao muốn đánh hắn như vậy!

“Anh Biến có thể đánh không?”

Diệp Trường Thanh hỏi.

“Cái này… Có thể đánh một trận, nhưng nói đến chắc thắng thì phải xem đã.”

Tả Tiểu Đa cân nhắc một chút.

Hắn sẽ không nói quá kiêu ngạo, nếu lỡ không đánh được thì sao?

Chắc chắn chị Tiểu Niệm sẽ không giẫm chân tại chỗ, ít nhất cũng là Anh Biến cao giai, lỡ đâu người đến cũng có người là thiên tài như chị Tiểu Niệm thì sao, tuy Tả Tiểu Đa tự phụ, lại không dám cam đoan chắc chắn thắng!

Lần trước gặp một Anh Biết siêu mạnh ở dãy núi Tinh Mang, đã khiến lòng Tả Tiểu Đa nảy sinh nhiều cảnh giác.

Thiên tài trên thế giới này còn rất nhiều. Trên thiên tài còn có thiên tài, tầng thực lực của một người có thể mạnh đến mức nào thật sự không thể lường!

Tả Tiểu Đa chưa từng nghĩ mình là số một thiên hạ.

Trong lòng Tả Tiểu Đa, ấn tượng trực quan đầu tiên rất đơn giản: “Ta là người rất bình thường, tư chất bình thường, thậm chí trước năm mười bảy tuổi chưa nhập đạo tu luyện, bây giờ chỉ đang đuổi theo những thiên tài đó mà thôi.”

“Tư chất ta bình thường, gia đình bình thường, võ lực bình thường, tu vi bình thường, võ kỹ cũng bình thường, nên ta phải cẩn thận, không thể buông thả. Cẩn thận đúng vậy lầm lớn!”

“Nếu cho ta một cơ hội, có thể khiến ta đắp chăn ngủ một giấc đến lúc đại chiến thế giới kết thúc, đại lục Tinh Hồn chiến thắng, vậy ta nhất định về nhà ngay, vui vẻ ôm Niệm Niệm Mèo ngủ!”

“Cuộc sống hợp với ta nhất chính là ăn rồi đợi chết, trẻ mãi không già, thiên hạ vô địch, ở nhà ngủ nghỉ.”

Đối với bảo đảm của Tả Tiểu Đa, đám người Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên đều rất yên tâm.

Không ai rõ thực lực nhóc con này hơn bọn họ, nói phóng đại chút thì nếu mấy đứa tu hành cao nhất lớp Một năm bốn của Cao Võ Tiềm Long bây giờ đánh một trận sinh tử với Tả Tiểu Đa, ai thắng ai vẫn chưa biết được!

Mấy học sinh đó đều là thiên tài cấp Hóa Vân cả rồi, với lại còn nén tu vi mấy lần!

Như thế thì, trận này dựa vào Tả Tiểu Đa, ắt thắng!

Cả một ngày, tuy Tả Tiểu Đa không tham gia dọn vệ sinh nhưng lại bị Văn Hành Thiên hung hăng luyện tập mấy lần.

Còn có cả đám Lý Thành Long, Hạng Băng, Hạng Xung, Mạnh Trường Quân, Hách Hán, Chân Phiêu Phiêu, Vũ Yên Nhi, Trương Hạo Nam, Phùng Quang Thành, Giả Cuồng bị luyện tập cùng hắn.

Đến cuối cùng Văn Hành Thiên mấy đứa cùng cấp trong môn phái ẩn thế bình thường, thậm chí trong học sinh thiên tài của các Cao Võ lớn hẳn không phải đối thủ của học sinh lớp mình.

Thậm chí không cần Tả Tiểu Đa ra trận, chỉ là Lý Thành Long cũng đủ đàn áp tất cả!

Mà đám Hạng Xung, Hạng Băng, Mạnh Trường Quân, Vũ Yên Nhi đưa đến trường khác cũng đủ trở thành nhân tài kiệt xuất!

“Chắc hẳn không có chuyện gì.”

Văn Hành Thiên lẳng lặng thở phào một hơi.

Nghe nói lần này bộ trưởng Văn và Đông Phương đại soái, có cả ba vị đại soái Tây Môn Bắc Cung đến thị sát, động tĩnh rất lớn…

Đội ngũ đến cùng đâu nhỏ được!

Văn Hành Thiên cảm thấy có thể lần này là lần ngoại tân đến thị sát cấp cao nhất từ lúc Cao Võ Tiềm Long thành lập đến giờ!

Đại soái ba quân, có có một vị bộ trưởng Võ giáo quản lý tất cả giáo dục Cao Võ ở đại lục Tinh Hồn! Cửu Châu Trung Văn.

Cao Võ Tiềm Long như gặp phải đại địch, nghiêm chỉnh chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến!

Một ngày trôi qua, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long bị xem như bao cát đánh cả ngày trở về biệt thự, thấy Cao Xảo Nhi đứng trước cửa.

“Sao ngươi đến đây?” Hai người uể oải, vẻ mặt chán chường, vô cùng thảm hại.

“Thật sự không phải cố ý, chi bằng các ngươi nghỉ ngơi một chút, quả thật tình thế cấp bách, không được xem thường.”

Cao Xảo Nhi nhìn dáng vẻ thảm hại của hai người, không nhịn được cười: “Không phí thời gian, ta nói xong đi ngay.”

Sau tối hôm đó, càng ngày Cao Xảo Nhi càng không xem bản thân mình là người ngoài, càng ngày nói chuyện càng không khách sáo.

Lần này Cao Xảo Nhi nắm bắt vô cùng tốt: chỉ bảy ra sự gần gũi “mình” phải có, cũng duy trì tôn trọng vừa đủ. Và… kính nể vừa đủ.

Bình Luận (0)
Comment