“Lần thị sát lần này không bình thường lắm.”
Cao Xảo Nhi rất thận trọng: “Không biết lớp phó Lý thấy điều này thế nào?”
Lý Thành Long cau mày: “Ta không rõ lắm cái gọi là thị sát là có ý gì, dù sao thì ta cũng chưa trải qua. Nhưng, nói theo lẽ thường thì lãnh đạo thị sát đều phải thông báo trước chuyện này nhỉ? Mà chuyện lần này lại cực kỳ đột ngột, trước ngày hôm nay vốn không lộ ra chút tin tức nào, cứ cho là lâm thời quyết định đi, nhưng ba lãnh đạo quân đội cùng nhau thì sao có thể là ý định tạm thời được, trong đây hẳn là có điều gì khác lạ!”
Cao Xảo Nhi gật đầu, nói: “Chính là như vậy.”
“Còn một điều khác chính là, thời gian lần thị sát này phát sinh sau khi bộ trưởng Nam huyết tẩy thế gia không lâu… Mà thời gian này, bộ trưởng Đinh Bộ Võ Giáo đang bận tối tăm mặt mày ở Thượng Kinh, sao có thể ra ngoài thị sát lúc này, lúc bận rộn xử lý cái đuôi phía sau?”
“Nếu chuyện bất thường chắc chắn có gian trá, với lại đại soái ba quân tụ lại cùng lúc, càng là chuyện lớn. Ba vị đại soái trong tay cầm quân đội hùng hậu, cắt cứ một phương, bọn họ đảm đương việc chống lại ngoại nhục, trọng trách núi sông ta to lớn, sao có thể cùng đến?”
Cao Xảo Nhi cau mày nói: “Ba vị đại soái đều đến, thế phòng tuyến biên ai phải làm sao đây?”
Lý Thành Long gật đầu tỏ ý đồng tình.
Đương nhiên bọn họ có nghĩ đến những điều này nhưng vẫn luôn không nghĩ ra nguyên nhân.
Thăm dò nói: “Ta đoán, có phải biên ải không có chuyện gì hay không? Nhưng sao ba vị đại soái xác định biên ải không có chuyện gì? Có thể khiến ba vị đại soái an tâm như vậy, chắc hẳn cao tầng hai bên đạt được hiệp thương nào đó, với lại còn có người phụ trách, tình huống chắc chắn, mới có thể khiến ba vị đại soái bỏ qua suy “chiến tranh lừa lọc”, bỏ tất cả cùng đến?”
Cao Xảo Nhi cau mày nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện này hơi viển vông hão huyền quá. Hai bên đối địch mấy đời, thù sâu như biển, lập trường khó tương đồng, sao hai bên có thể an tâm như vậy?”
“Cái này cũng chưa chắc không thể, trên thế giới này, không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.”
Lý Thành Long nói: “Thậm chí ta thấy, chỉ có thể giải thích như vậy mới có thể giải thích hành vi hoàn toàn không nên xuất hiện này, ngoại trừ như vậy, không thể có khả năng nào khác.”
“Ừ, đúng rồi.”
Cao Xảo Nhi chầm chậm gật đầu: “Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này, nên ta tiến tới một bước đoán thử… Ba vị đại soái an tâm đến thị sát như vậy… có thể nào là vì cao tầng Vu Minh cũng đến đây rồi không?”
Suy đoán này nến lọt vào tai người thường sẽ nghe rợn cả người, hết sức khác thưởng.
Nhưng Lý Thành Long nghĩ nghĩ lại chầm chậm gật đầu.
“Đúng rồi, khả năng này không chỉ có, mà tính khả năng vô cùng lớn, vì chỉ có như vậy ba vị đại soái mới có thể an tâm thật sự.”
Lý Thành Long nói: “Nhưng nếu cao tầng Vu Minh cũng đến, vậy tuyệt đối sẽ không đơn giản để thị sát Cao Võ Tiềm Long. Chắc chắn có chuyện lớn khác xảy ra.”
“Chuyện lớn khác Cao Võ Tiềm Long chúng ta không thể tham dự, nhưng dù thị sát Tiềm Long chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể trong quá trình, nhưng đối với Cao Võ Tiềm Long mà nói lại là chuyện vô cùng lớn.”
Cao Xảo Nhi nói: “Vậy… Nếu có thể có đấu võ tỉ thí, có phải không chỉ là đối kháng nội bộ đại lục Tinh Hồn, mà còn có chiến lực ngoại tộc tham gia… Thắng thua trận đấu này liên quan đến vinh nhục của đại lục?”
Cao Xảo Nhi vừa nói câu này, vẻ mặt Lý Thành Long và Tả Tiểu Đa đột nhiên nghiêm túc lên.
Không ai nhắc nhở chuyện này thì thật sự hai người họ không nghĩ đến.
Dù sao thì ra từ thành phố nhỏ như thành Phượng Hoàng thì còn lâu tầm nhìn của hai người mới đạt đến bước như thế!
“Cho nên, lớp trưởng Tả.”
Cao Xảo Nhi từ từ đứng lên: “Ngươi phải chuẩn bị tâm lý, là người nổi bật nhất trong số học viên của Cao Võ Tiềm Long, ngươi ắt phải tham gia trận này, nhất định không được lơ là, ta đoán chừng trận chiến lần này sẽ vô cùng mãnh liệt, đương nhiên cũng sẽ vô cùng… vinh quang.”
Lý Thành Long suy tư, chầm chậm gật đầu.
Cao Xảo Nhi đi rồi.
Trên đường về, Cao Thành Dương vẫn lái xe mà đầu mông lung: “Không hiểu người đến đây nói vậy là ý gì.”
Cao Xảo Nhi thờ ơ nói: “Ngày mai thị sát, trường Cao Võ địa phương này nên thể hiện gì? Chỉ là võ học, thực lực. Mà thể hiện như thế không có gì hơn đối kháng giữa thiên tài.”
“Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long trong quyết chiến cùng cấp chắc chắn sẽ ra trận, điều này không còn nghi ngờ gì nữa!”
“Mà trận chiến ngày mai, hầu như cao tầng đại lục đều có mặt, thắng thì nở mày nở mặt, với lại là nở mày nở mặt cả đại lục, Tả Tiểu Đa cũng lọt vào tầm mắt của cao tầng tuyệt đối.”
“Thậm chí từ mức độ nào đó mà nói, bắt đầu từ ngày mai mới là khởi đầu chân chính trên mặt ý nghĩa.”
“Tả Tiểu Đa sớm có chuẩn bị rồi, dù chỉ chuẩn bị một chút cũng sẽ khiến con đường này thuận lợi hơn.”
“Hắn đi thuận lợi, Cao gia chúng ta cũng thuận lợi hơn.”
“Tương lai Cao Võ Tiềm Long cũng càng thuận lợi hơn.”
“Ngươi và ta… cũng sẽ thuận lợi hơn, vinh quang hơn chút.”
“Lợi người lợi ta, thuận tay giúp đỡ, giúp cả người lẫn ta, tại sao không nhỉ?”
Cao Xảo Nhi tựa vào lưng ghế, ánh mắt sáng ngời nhìn con đường mờ tối trước mặt, thấp giọng nói: “Bật đèn xa, nhìn xa một chút.”
Cao Thành Dương lập tức đổi đèn.
Quả nhiên trước mắt sáng hơn, thấy được cự ly xa hơn.
Cao Thành Dương cẩn thận suy nghĩ lời của Cao Xảo Nhi, rất bình thường, hình như chỉ nhắc mình mở đèn xe khác, nhưng sao lại cảm thấy có ý nghĩa sâu xa?
Cao Xảo Nhi lẩm bẩm: “Cao gia chúng ta, năm hai năm ba còn có năm tư đều có con cháu gia tộc đang vào tu luyện… hội ngày mai có mấy người có thể ra trận?”
Cao Thành Dương cười khổ: “E sẽ không có, mấy người bọn họ, trong lớp mỗi người còn chưa vào top mười, sao có thể lên trận chiến này?”
Cao Xảo Nhi thờ ơ nói: “Ta không mong bọn họ ra trận, ta muốn bọn họ hiểu, bản thân đã không có bản lĩnh, sớm định vị trong lòng tiến tới kẻ yếu phải có, tránh mọi người không phục, ấm ức, làm ra chuyện không thể kết thúc, Cao gia bây giờ không chịu được chút sóng gió nào.”
Cao Thành Dương nói: “Sẽ không… nhỉ?”
Khuôn mặt Cao Xảo Nhi trở nên lạnh lùng, thờ ơ nói: “Bây giờ rất nhiều người trong gia tộc vẫn không rõ tình thế, vẫn nghĩ Cao gia ở Phong Hải vẫn là thế gia bật nhất Phong Hải, vẫn có thể nhìn thế nhân bằng nửa con mắt, phải dừng ngay tâm thái này lại, lúc cần, ta phải hành sử với thân phận người trọng tài thay mặt gia tộc, ngăn chặn mấy cái!”