Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1235 - Chương 1236: Bọn Họ Đến Rồi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1236: Bọn họ đến rồi

Chợt hiện lên tà khí, hờ hững nói: “Ví dụ như Cao Tuấn Long!”

Cao Thành Dương câm như hến.

Bây giờ Cao Tuấn Long là thiên tài số một Cao gia, bây giờ là học viên năm bốn học ở Cao Võ Tiềm Long; tâm cao khí ngạo, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã với gia tộc quy phục Tả Tiểu Đa.

Từng công khai hay lén nói mấy lần, tộc trường già hồ đồ, nghe lời yêu nữ nói gỡ mê hoặc.

Cao Thành Long thở dài trong lòng.

Càng tiếp xúc với em họ này nhiều càng rõ em họ này là người thế nào, nhất là bây giờ vừa mới tiếp nhận quyền hành quản gia tộc, muốn nhanh chóng xây dựng uy nghiêm, lúc không có chuyện gì phải tìm chút chuyện viên chức mới áp dụng biện pháp nghiêm khắc, Cao Tuấn Long nhảy ra, chính là cơ hội có Cao Xảo Nhi xây dựng uy nghiêm.

Nhưng trong lòng Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long lại có suy tính khác nhau về chuyện này.

“Tả lão đại, ngươi nghĩ sao?”

Lý Thành Long hỏi.

Tả Tiểu Đa do dự một chút, nói: “Cao Xảo Nhi đến nói chuyện này có tình có lý. Bây giờ lập trường của nàng trùng với chúng ta, suy tính cho chúng ta cũng là suy tính cho bản thân nàng, tình thế bây giờ rõ ràng, chỉ cần có người cảnh giới tương đồng nhảy ra chiến đấu, hai chúng ta đứng mũi chịu sào. Buộc phải lên sàn, đảm bảo mức độ lớn nhất là chiến thắng.”

Lý Thành Long gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cao Xảo Nhi không đến nhắc nhở chúng ta chuyện vinh nhục của đại lục, cũng không phải đến nhắc nhở chúng ta chiến sự biên ải, mà là nhắc chúng ta, sau cuộc chiến này, xác suất chúng ta lọt vào tầm mắt cao tầng là rất lớn.”

Tả Tiểu Đa rất tỉnh táo nói.

Lý Thành Long vỗ đùi: “Chính là như vậy!”

Tả Tiểu Đa hơi do dự, nói: “Phù Phù, ngươi thấy sao?”

Lý Thành Long nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cả buổi trời mới nói: “Thứ nhất, chắc chúng ta không thể thua được.”

Tả Tiểu Đa gật đầu.

Đây là khẳng định.

Nếu đánh thua mất mặt chết luôn.

“Nhưng cũng không thể thắng quá vui vẻ.”

Lý Thành Long toe toét nói: “Bây giờ chúng ta mới đạt tu vi cấp mấy? Dù biểu hiện thiên tài, đẹp mắt, cuối cùng vẫn chỉ là hai Đan Nguyên, tu giả Đan Nguyên cảnh ra chiến trường, cùng lắm cũng chỉ làm bia thịt. Tu giả Anh Biến đến chiến trường vào đội cảm tử mới có khả năng giành được chút cấp bậc, có thể so với thầy Tần.”

Nhưng năm đó thầy Tần không chỉ không sợ chết, hắn chỉ sợ không chết… Như câu nói cổ xưa, người không sợ chết sao có thể chết được, sơ sơ thì tâm thái như vậy, ngược lại thầy Tần còn sống sót một cách thần ký, còn thành một trong mười người liều mạng được yêu thích nhất…”

“Nhưng chúng ta không được.”

Lý Thành Long ghé bên tai Tả Tiểu Đa nói: “Bây giờ chúng ta lọt vào mắt cao tầng, tài nguyên tu luyện, cơ hội về đất đai sân bãi kinh nghiệm tài nguyên tu luyện… đều tăng lên nhiều; Nhưng tính nguy hiểm cũng theo đó mà tăng lên nhiều.”

“Tấm thân nhỏ nhoi của chúng ta bây giờ sao gánh được thí luyện như thế, phải không Tả lão đại?”

Tả Tiểu Đa tập trung suy nghĩ: “Cho nên?”

“Nên chúng ta phải thắng nhưng tuyệt đối không thể thắng quá dễ dàng, chúng ta chỉ lặng lẽ cố gắng hơn người khác một chút, may mắn hơn người khác một chút là đủ rồi…”

Lý Thành Long nói nhỏ: “Tuy chúng ta lọt vào mắt của cao tầng, nhưng không thể vào với phong thái thiên tài tuyệt thế… mà phải là… làm gì chắc nấy, cẩn thận dè dặt, quân tử không đứng dưới tường nguy…”

Tả Tiểu Đa mở cờ trong bụng: “Phù Phù phân tích rất có lý, các sắp xếp ngươi nói là an toàn nhất, an toàn nhất, những thứ khác chỉ là vật ngoài thân, không quan trọng, không quan trọng.”

Vốn dĩ Tả Tiểu Đa cũng ôm dự định này.

Bây giờ mưu kế của Lý Thành Long bày ra càng làm cho quyết tâm vũng chảy của tên bủn xỉn này phát triển hơn.

Lý Thành Long dương dương đăng ý: Ta không thể nhìn ra được ngươi đang nghĩ gì? Nhưng không thể không nói chúng ta là người chung đường, đều nghĩ như vậy!

“Tả lão đại, ngươi cảm thấy lúc tốt nhất chúng ta ‘xuống núi’ là tu vi tầng nào?”

Không phải trong lòng Lý Thành Long không có ảo tưởng.

Người đàn ông kia không ảo tưởng đột nhiên tên vang động thiên hạ, uy chấn khắp tam lục!

Tả Tiểu Đa sờ cằm nhẵn nhụi trầm tư.

Lý Thành Long sờ đầu trọc nhẵn nhụi suy tư.

Sau một lúc lâu, Tả Tiểu Đa thăm dò nói: “Ngươi cảm thấy cảnh giới Phi Thiên thế nào, có không đủ chắc chắn không?”

Lý Thành Long bị dọa nhảy dựng: “Ta cảm thấy Quy Huyền cũng tạm được.”

“Quy Huyền không được, Quy Huyền không được, chắc chắn Quy Huyền không được!”

Tả Tiểu Đa lắc đầu: “Bây giờ ta không biết trên Phi Thiên là cảnh giới gì, nếu là cảnh giới cao hơn mới càng an toàn…”

Lý Thành Long lập tức giương mắt nhìn, cả buổi chẳng nói được gì.

“Luyện công sao?”

“Không luyện, bây giờ nghỉ ngơi ngay thôi, nhất định ngày mai phải phát huy hình tượng tao nhã lịch sự nhất, đúng rồi, đừng quên tối nay vận công, để tóc dài ra chút, ngươi là giáo chủ, chú ý hình tượng bản thân đấy.” Tả Tiểu Đa khích lệ.

“Ừ.”

Lý Thành Long đồng ý.

Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều im lặng.

Ngày mai nhất định phải biểu hiện phong thái “Người lạ như ngọc, công tử thế vô song”, một chiêu đưa hình tượng phong độ thế hệ của mình vào lòng người, khó phai mờ!

Nếu cao tầng muốn chọn người mạo hiểm liều mạng, tốt nhất là chọn loại như Hạng Xung… Khụ, tính cách của hai chúng ta là phải sau hậu trường, bày mưu lập kế, an toàn là nhất, mạng sống quan trọng!

Quyết định rồi, làm như vậy đi!

Đương nhiên Cao Xảo Nhi sẽ không biết, dự định ban đầu của hai tên này vào ngày mai là giải quyết dứt khoát nhanh gọn, nhanh chóng kết thúc trận đấu, nhưng nàng nhắc nhở một phen, ngược lại khiến hai tên này đi rẽ sang con đường khác.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Mỗi tòa dạy học cả học viện Cao Võ Tiềm Long đều sáng sủa sạch sẽ, từ trong ra ngoài trường không dính chút bụi, thậm chí đến mỗi phiến lá của đại thụ cao sừng sững cũng sạch sẽ, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh ánh sáng vàng.

Bầu trời xanh như được tẩy rửa, thỉnh thoảng có từng đám mây trắng trôi ngang.

Trong trường học, tiếng học sinh luyện võ vang lên lanh lảnh, tiếng chống cự chiến đấu liên tục không ngừng, hứng thú đan xen.

Trong loa lớn của Cao Võ Tiềm Long đang phát đi phát lại ca khúc kinh điển quân lữ: Máu Khắp Trời.

Cô Lạc Nhạn yên lặng mang theo nét bi thương nhàn nhạt, giọng đầy thâm tình, ngân vang từng lượt một trên trời.

Bình Luận (0)
Comment