Nhìn thử phía đông, nhìn thử phía tây, trong mắt đầy vẻ kinh nghi bất định.
Đây… đây là tình hình gì?
Ba vị đại soái dắt tay nhau đến Cao Võ Tiềm Long thị sát?!
Chuyện này…
Nếu không phải chuyện cười, vậy chỉ có thể chuyện không bình thường nào đó đang chuẩn bị, đang lên men!
Nhưng, cuối cùng là chuyện gì?
Bộ trưởng Đinh đứng lên, nói: “Đấu võ lần này, gọi là thiên hạ hội võ! Phân thành vài giai đoạn tiến hành sau đây. Giai đoạn đầu tiên, chính là rút thăm, không hạn chế số người mục tiêu, tận hứng thì dừng.”
Sắc mặt của Diệp Trường Thanh và đám cấp cao của Cao Võ Tiềm Long đều thay đổi.
Rút thăm?!
Rút thăm cũng chính là bọn ta không thể sắp xếp người rồi?
Hoàn toàn không tiến hành theo kịch bản!
Còn có cái gì tận hứng thì dừng?
Tận hứng thì dừng là mấy trận?
Hai ba trận có thể tận hứng, ba năm trận cũng có thể là tận hứng, mười trận, tám trận cũng có thể là tận hứng, nói một câu khó nghe, cho dù một trăm tám mươi trận, vẫn có thể xem là tận hứng!
Vậy phải làm sao tính là thắng? Làm sao tính là thua?
Bộ trưởng Đinh, đây là ngươi muốn ầm ĩ thế nào?
Ngươi muốn nói hoàn toàn không có quy tắc, nhưng phân mấy giai đoạn gì đó lại là ý gì?
Cụ thể là mấy giai đoạn chứ?
Ngươi già có thể nói rõ ràng được không?
Hiệu phó Lưu lo lắng tiều tụy cầm danh sách lên.
Trong tay bộ trưởng Đinh, có một đống thăm, cũng không biết xuất hiện lúc nào.
“Trận đầu tiên, lớp một năm ba Cao Võ Tiềm Long, người xếp thứ năm! Đối thủ, người thứ mười ba của đội hai!”
Hiệu phó Lưu vội vàng lật tới danh sách của lớp một năm ba, đọc: “Lớp một năm ba, xếp thứ năm, Long Phi Tường!”
Mà bên kia, thanh niên áo anh – đội trưởng của đội hai uể oải, bắt trước hiệu phó Lưu lật danh sách của đội mình, đọc to: “Đội hai, xếp thứ mười ba, Thiết Tiểu Ngưu!”
Tiếng xì xào không ngừng vang lên.
Cái tên này, thật sự là... Ngang như tên của tiếp địa khí vậy (*)!
(*)接地气: Tiếp địa khí, chủ yếu đề cập đến những nhân vật lỗi lạc đứng đầu giới chính trị và kinh doanh, những người có năng lực siêu việt... Nhưng vẫn hòa nhập, gần gũi với đông đảo quần chúng nhân dân, với giới truyền thông và nghệ thuật biểu diễn.
“Long Phi Tường, học sinh lớp một năm ba của Cao Võ Tiềm Long, thực lực cảnh giới tu vi hiện tại, Anh Biến cao giai.”
“Thiết Tiểu Ngưu, xếp thứ mười ba ở đội hai, cảnh giới tu vi hiện tại, Anh Biến cao giai.”
Cầm trong tay tư liệu về hai người, bộ trưởng Đinh cúi đọc, không khỏi sửng sốt, trong lần rút thăm đầu tiên này đã rút ra một cặp đối thủ ngang tài ngang sức?
Có trùng hợp tới như vậy không!?
Bên kia, Long Phi Tường mặc trang phục võ đạo màu trắng – trang phục truyền thống của Cao Võ Tiềm Long, đáp lại một tiếng, rồi ra khỏi đám đông, bay ngang không trung, đáp xuống đài một cách tự nhiên.
Đầu tiên là kính cẩn hành lễ với các vị đại soái, sư trưởng, sau đó đứng trên đài chờ đối thủ với dáng vẻ hiên ngang...
Mặt của Trung Nguyên Vương không biến sắc, nhưng đột nhiên đáy mắt co rút lại, trong lòng càng không kìm được mà nhảy dựng lên.
Tim đập nhanh một hồi.
Như này là trùng hợp sao?
Sao trận thứ nhất, đã rút ra hắn rồi?
Đội hai bên kia, vị ‘Thiết Tiểu Ngưu’ kia cũng đứng dậy, sải bước đi lên đài, hành lễ, rồi đứng yên.
Nhìn qua, người này là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng người cường tráng đúng như tên gọi, toàn thân có làn da màu đồng, dường như ẩn chứa sức mạnh bạo tạc kinh người.
Thiết Ngưu chắc chắn rất lợi hại, dường như chẳng nhỏ bé chút nào!
“Quy tắc thi đấu!”
Bộ trưởng Đinh nói to.
Diệp Trường Thanh thở dài một hơi.
Bộ trưởng Đinh hôm nay, đã làm sai quy trình rồi, hai bên lên đài rồi ngươi mới tuyên bố quy tắc.
Trước đó ngươi làm gì?
Bộ trưởng Đinh tỏ vẻ ngươi cnm không phục thì ngươi lên đây!
Bây giờ ông đây đang gặp vấn đề khó, ngươi có biết không?!
Trước đó ta chẳng biết gì cả, thậm chí trước trận đấu, ta còn không biết là có chuyện đấu võ này.
Sau khi biết là đấu võ, ta cũng chỉ biết nhiều hơn các ngươi ở giai đoạn đầu tiên mà thôi, nhưng những giai đoạn sau đó, ta cũng không biết như các ngươi!
Thậm chí... Ngay cả quy tắc thi đấu mà ta tuyên bố bây giờ, vừa rồi ta còn không biết là trận đấu này có quy tắc, vừa mới có người truyền âm tới, nói cho ta biết ta phải nói như thế, ta có thể làm gì được?!
Hơn nữa, quy tắc đối chiến hiện giờ vẫn còn nằm trong một tờ giấy – thứ xuất hiện ở trên tay ta một cách kỳ lạ!
Ta cũng không biết tờ giấy này xuất hiện ở trên tay ta thế nào! Ngươi hiểu không?
Ta nói như vậy hoàn toàn là vì trách nhiệm, quả thật vừa rồi ta có hô to bốn chữ ‘quy tắc thi đấu’, nhưng trên thực tế, hiện tại ta cũng không biết trên tờ giấy này viết gì!
Ngươi tin không?
Nói ra loại chuyện như này, có lẽ sẽ chẳng có mấy người tin.
Nhưng là người trong cuộc, nên bản thân bộ trưởng Đinh hoàn toàn tin tưởng.
Bởi vì thật sự là hắn không biết gì hết, nhưng trên mặt lại không được phép thể hiện ra bất kỳ biểu cảm khác thường nào, hết thảy đều phải thể hiện là đã tính sẵn ở trong lòng, khí phách ngời ngời, ung dung tự nhiên...
Ta khổ quá mà!
Nếu dùng một câu hay nhất để miêu tả, thì đó chính là mơ cnm hồ, mơ hồ không thể mơ hồ hơn!
Tình huống hiện tại của bộ trưởng Đinh, thật ra còn có thể nói là: Cóc kê chân bàn, miễn cưỡng chống đỡ!
Rõ ràng ta chẳng biết gì cả, nhưng ta vẫn phải chủ trì toàn cục!
Đây là nhiệm vụ chết tiệt gì thế!
Trong lòng bộ trưởng Đinh rít gào không thôi, nhưng vẻ mặt thì lại như là đại sơn bất động, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, chậm rãi mở tờ giấy ra, lập tức không nhịn được mà nhíu mày.
Con mẹ nó, đây là quy tắc?
Không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại.
Sau đó khẽ thở dài, trầm giọng nói: “Con đường võ đạo, không sống thì chết; đao thương không có mắt, thương vong tự chịu; thủ hạ lưu tình, chính là độ lượng, thủ hạ vô tình, chính là quy tắc! Nếu là kẻ yếu hèn, có thể tuyên bố bỏ cuộc trước khi bắt đầu đấu võ, nhận thua ngay tại chỗ.”
“Kẻ chưa chiến mà đã nhận thua, sẽ bị trục xuất khỏi Cao Võ ngay lập tức. Bộ chỉ huy quân sự, Bộ chính trị, sẽ vĩnh viễn không tuyển các ngươi!”
“Rời khỏi lôi đài, là thua cuộc!”
“Đấu võ trên lôi đài, tương đương với giao phong trên chiến trường; thắng bại được thua, đều dựa vào bản lĩnh, sống chết có số, phú quý tại trời.”
“Lời cuối cùng, chúc các vị, võ vận hưng thịnh!”
Giọng của bộ trưởng Đinh giống như tiếng chuông Đại Lữ, truyền khắp cả thao trường rộng lớn.
Kéo theo đó là một mảnh ồn ào, hồi lâu không dứt.
Quy tắc này, giống như là đang ép người tử chiến ấy, đúng không?
Như này vẫn là giao lưu? Thị sát?
Đây là tới quyết chiến sinh tử rồi, đúng chứ?