Diệp Trường Thanh đứng dậy ngay lập tức, sắc mặt tái xanh: “Bộ trưởng Đinh, đánh tới mức một mất một còn, còn có thể gọi là đấu võ đối kháng sao? Sao trước đó ta không biết có loại quy tắc, quy định thi đấu như này?”
Bộ trưởng Đinh thầm nói ở trong lòng: Trước đó, ta cũng không biết!
Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nghiêm nghị: “Đối chiến lần này, chính là để chuẩn bị cho đại chiến sau này, nếu không, tại sao ba vị đại soái lại xuất hiện ở đây?”
Diệp Trường Thanh sững sờ khi nghe những lời này, im lặng hồi lâu.
Bộ trưởng Đinh điềm nhiên nói: “Nơi nào có nguyên soái nơi đó là quân doanh! Tam Quân đại soái, đang ở đây, Nam Quân phó soái cũng đang ở đây. Đồng thời Tứ Phương đại soái cũng tới! Nếu là quân doanh, thì phải thi hành quân pháp!”
Bộ trưởng Đinh nghiêm túc nói: “Hiệu trưởng Diệp, hy vọng ngươi hiểu được, đối chiến bây giờ, đã không phải là chuyện riêng của Cao Võ Tiềm Long. Những chuyện tiếp theo không liên quan gì tới Cao Võ Tiềm Long!”
Ngực Diệp Trường Thanh phập phồng, rất muốn nói một câu: Cho dù là Tam Quân nguyên soái cũng không thể xem mạng người như cỏ rác! Các ngươi ở Cao Võ Tiềm Long lệnh học sinh của ta tiến hành sinh tử chiến, sao có thể nói là không liên quan tới người làm hiệu trưởng như ta?
Nhưng hắn rất hiểu, những lời mà bộ trưởng Đinh nói, đều là thật, thậm chí xét ở một mức độ nào đó, chính là đang giải vây cho hắn.
Đối chiến lần này, ắt có tử thương, nhưng với những lời này, trách nhiệm mà hắn phải gánh chịu sau đó sẽ ít đi bảy tám phần.
Đông Phương đại soái thản nhiên nói: “Trường Thanh, đây còn là quân vụ của đại lục, chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi, bổn soái tự khắc sẽ nói rõ với ngươi, nhưng hiện tại, ngươi... Chỉ là một khán giả, ngươi có hiểu không?”
Diệp Trường Thanh ngây người một hồi, chua sót nói: “Thuộc hạ hiểu.”
Bên kia, Trung Nguyên Vương cúi đầu, ngay cả người ở gần cũng không nhìn ra được ánh mắt cũng như vẻ mặt của hắn, nhưng hai tay của hắn đã lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm, chặt tới nỗi các khớp xương trên đó đều hơi trắng bệch.
Dưới đài, năm nghìn học sinh của Cao Võ Tiềm Long, đều đang đang xì xào bàn tán.
“Đối chiến lần này, e rằng sẽ thật sự có tai nạn chết người!” Cao Xảo Nhi nói.
“Đâu chỉ là tai nạn chết người, hơn nữa cũng không phải là chỉ có một.” Lý Thành Long nói.
Gần như là hai người nói cùng một lúc.
Ở bên cạnh Lý Thành Long, vẻ mặt của Hạng Băng âm trầm như nước, song lại tràn đầy chiến ý mạnh mẽ.
Ánh mắt như đao, từng đao từng đao bổ về phía Lý Thành Long, bổ về phía Cao Xảo Nhi!
Nàng sắp bạo phát rồi.
Hạng Xung ở bên cạnh đau đầu nghĩ: Trận thi đấu này thật kỳ lạ...
Hoàn toàn không phát hiện ra, em gái của mình đã sắp bùng nổ!
Lúc này, trên mặt Tả Tiểu Đa có thêm một cái ống nhòm, hắn đang tập trung nhìn lên trên đài, tranh thủ truyền âm cho Lý Thành Long: “Coi chừng Hạng Xung và Hạng Băng, dù thế nào cũng không thể để bọn họ kích động! Một khi kích động, trực tiếp đánh ngất bọn họ!”
Giọng của Tả Tiểu Đa rất là nghiêm trọng, hơn nữa còn có ý vị ‘nói là làm’, ‘kỷ luật nghiêm minh’ trước nay chưa từng có.
Nhất thời, Lý Thành Long run sợ ở trong lòng, nói: “Được.”
Hai người này, tính tình dễ bị kích động, một khi xảy ra chuyện gì đó, có lẽ bọn họ sẽ thật sự bùng nổ ngay tại chỗ, thế thì coi như xong rồi...
Chắc chắn phải trông nom kỹ.
Tả Tiểu Đa triển khai tướng thuật, nhìn chằm chằm vào hai người trên đài, Long Phi Tường và Thiết Tiểu Ngưu!
Trên đầu Long Phi Tường tử khí ngút trời, mà trên đầu Thiết Tiểu Ngưu...
Con mẹ nó, chả có cái vẹo gì?
Nhất thời Tả Tiểu Đa cảm thấy vô cùng kinh ngạc và kinh hãi.
Ngay lập tức, hắn lại triển khai Vọng Khí thuật, nhìn chằm chằm vào Đông Phương đại soái, Tây Môn đại soái, bộ trưởng Đinh và những vị cấp cao khác, tất cả bọn họ đều có khí thế ngút trời, khí tiết chính trực lẫm liệt, hắn thấy rằng bọn họ không có âm mưu quỷ kế, cũng không có sự gian xảo hay sự mờ ám.
Tâm niệm của Tả Tiểu Đa xoay chuyển, trong lòng loáng thoáng hiện lên một suy đoán, nhưng hoàn toàn không có căn cứ gì đáng nói, do đó hắn cũng chỉ có thể xem tiếp trong sự mơ hồ.
Lúc này, ở trên đài, trận thi đấu tiên trong cuộc đối đầu lần này cũng đã sắp bắt đầu, đây cũng là trận đấu sinh tử đầu tiên!
.......
“Xin mời Long Phi Tường của Cao Võ Tiềm Long!”
“Xin mời Thiết Tiểu Ngưu của đội hai!”
Hai thiếu niên ở trên đài chào nhau, sau đó cả hai người đều tự lùi lại một cách chậm rãi.
Ngay lập tức, bạch quang chợt lóe lên, trường kiếm của Long Phi Tường đã ra khỏi vỏ.
Là học sinh ở lớp một năm ba của Cao Võ Tiềm Long, Long Phi Tường chắn chắn được xếp vào hàng thiên tài tuyệt đỉnh!
Chống lại bất kỳ kẻ địch nào cùng cấp bậc, hắn cũng đều nắm chắc phần thắng, thậm chí, hạ gục kẻ địch từ dưới đài!
Đây không phải là tự cao tự đại, mà là tự tin, tin vào thực lực của bản thân!
Thiết Tiểu Ngưu ở đối diện cũng cởi đại đao đen nhánh từ trên lưng xuống, chậm rãi rút ra, mũi đạo hướng lên trên, dấu ở sau lưng
Tiếng sấm sét nổi lên ở phía đối diện, Long Phi Tường nhún người nhảy lên, trong khoảnh khắc đó thân thể mảnh mai nhảy lên, rồi đột nhiên biến mất trong ánh kiếm như lưu quang thiểm điện!
Rất nhiều học sinh của Cao Võ Tiềm Long đều rất quen thuộc kiếm pháp này.
Cửu Thiên Lôi kiếm!
Chính là một bộ kiếm pháp sát phạt chi khí rất nặng!
Xem ra, ngay từ đầu Long Phi Tường, đã tính toán muốn dùng toàn lực ứng phó, để kết thúc trận đấu này nhanh nhất có thể!
Ánh kiếm dâng lên, giống như mây đen dày đặc, chồng chất thành tầng tầng lớp lớp, gió kiếm lạnh thấu xương, tự nhiên từ trên trời giáng xuống không ngừng, thổi thẳng tới Thiết Tiểu Ngưu ở phía đối diện, khiến tay áo của hắn tung bay.
Nhưng Thiết Tiểu Ngưu vẫn đứng sừng sững tại chỗ, giống như uyên đình nhạc trì (*), vẫn không suy suyển!
(*)渊渟岳峙: Uyên đình là nước sâu, chỉ sự kín đáo, sâu sắc; nhạc trì nghĩa là núi cao sừng sững, chỉ sự cao lớn, phi phàm.
Giữa không trung, tiếng sấm ầm ầm vang lên không dứt, khí thế càng ngày càng lớn.
Ngay tại giờ phút này, một ánh chớp như kết nối giữa đất và trời, tách khỏi những tầng mây, rồi đột nhiên lao xuống.
Hào quang vẫn còn lóe lên ở trên trời cao, nhưng mũi kiếm đã tới cổ họng của Thiết Tiểu Ngưu rồi!