Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1247 - Chương 1248: Thời Gian Hôm Nay Còn Dài!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1248: Thời gian hôm nay còn dài!

Một kiếm này, ngay cả một số giáo viên của Cao Võ Tiềm Long cũng thầm tán thưởng.

“Hay!”

Thân thể vẫn luôn bất động của Thiết Tiểu Ngưu đột nhiên chuyển động!

Động tác vô cùng đơn giản, hắn chỉ hơi nghiêng người, cùng với đó là đại đao trong tay cũng chém ra ngoài một đao!

Thế đi của một đao này, vô cùng bình thường, đơn giản tự nhiên!

Nhưng cũng chỉ cần hơi nghiêng người một cách đơn giản như thế, hắn đã có thể tránh khỏi mũi kiếm của Long Phi Tường – mũi kiếm đang bay sát tới cổ họng của hắn, dẫu cho khoảng cách thời gian là rất nhỏ, một kiếm vô cùng tuyệt vời của Long Phi Tường đã hoàn toàn thất bại!

Mà một đao sau đó của Thiết Tiểu Ngưu, chẳng có bất kỳ thủ đoạn nào, nó cũng chỉ là một đao quét ngang như vậy! Nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, giống như ba quân đối đầu, đổ máu trên chiến trường!

Phụt!

Theo một đao này, huyết quang phóng lên cao, một cái đầu xoay tròn, quay tít rồi bay lên trời!

Đầu bay lên không trung kéo huyết tương bay theo sau, vẽ nên một cầu vồng tuyệt đẹp trong không trung.

Sắc mặt của Trung Nguyên Vương trở nên trắng bệch ngay lập tức, không kìm được mà đứng bật dậy.

Tiếp đến, có một hình thể hiện thân trên lôi đài, tuy rằng đã mất đầu, nhưng hai chân vẫn bước đi từng bước vội vàng, vội vàng lao ra ngoài.

Đây là Long Phi Tường.

Có lẽ phải nói, đây là phần thân của Long Phi Tường.

Phía trên khoang cổ máu tươi đang tun ra như suối, đầu đang bay giữa không trung, nhưng phần thân vẫn lao nhanh về phía trước, vẫn duy trì tư thế tay phải cầm kiếm trước người, chạy nhanh như bay, một đường lao ra khỏi lôi đài, rơi xuống dưới, sau khi rơi xuống, vẫn còn thuận thế lăn mình, sau đó đứng dậy tiếp tục vọt tới trước....

Cứ thế lao ra hơn hai mươi mét, tới lúc này phần thân của Long Phi Tường mới ngã xuống đất kèm theo một tiếng nổ ngay sau đó.

Cho đến giờ phút này, mới chính thức kiệt sức mà chết, chết hoàn toàn!

Cái đầu đã bay lên cao, lại rơi xuống lôi đài như một điều tất yếu, tạo nên một âm thanh nặng nề.

m thanh nặng nề này, dường như đã đánh thẳng vào lòng của tất cả học sinh và giáo viên ở Cao Võ Tiềm Long, người nào người nấy đều nín thở nhìn lên lôi đài một cách khó tin!

Chỉ là một chiêu như vậy!

Chỉ là một đao như vậy!

Đã đánh bại thiên tài thuộc loại ít ỏi – học sinh lớp một năm ba của Cao Võ Tiềm Long?!

Chết ngay tại chỗ!?

Đây là do tình huống hiện tại quá tàn khốc?!

Trung Nguyên Vương đứng ngây người, cả người cứng ngắc.

“Làm sao vậy?” Tây Môn đại soái nhìn Trung Nguyên Vương bằng ánh mắt thờ ơ, hỏi: “Sao đột nhiên lại đứng đậy?”

“... Không sao, đột nhiên xảy ra án mạng... Ta có hơi kinh ngạc.” Trung Nguyên Vương lẩm bẩm nói.

“Bình tĩnh chớ nóng. Phụ vương của ngươi năm đó, ra vào giữa thiên quân vạn mã, ‘quanh quẩn’ bên núi xác biển máu nhưng mặt không biến sắc. Thái Phong, ngươi như này là không được.” Tây Môn đại soái nói.

Trung Nguyên Vương: “... Vâng ạ.”

“Uhm, ngồi xuống đi, từ từ xem.” Tây Môn đại soái thản nhiên nói: “Hôm nay, thời gian còn rất dài.”

Trung Nguyên Vương chậm rãi ngồi xuống, nhất thời đầu óc trống rỗng.

Hôm nay thời gian còn rất dài? Từ từ xem?

Đây... Là ý gì?

Ánh mắt của Trung Nguyên Vương nhìn thẳng vào cái đầu không còn chút máu nào ở trên mặt đất, hai mắt vẫn mở, ánh mắt vẫn tràn ngập sự tự tin có thể chém đối thủ dưới kiếm...

Cùng với đó là đôi môi mím chặt, là khuôn mặt anh tuấn non nớt, đột nhiên trong ánh mắt có chút hoang mang.

Dáng người cao thẳng khẽ lay động.

Môi của Diệp Trường Thanh run run, sắc mặt của các giáo viên ở Cao Võ Tiềm Long, đều trở nên khó coi đến cực điểm ngay lập tức.

Mặt của nhiều học sinh đều tái mét.

Trên đài.

Thiết Tiểu Ngưu từ từ đứng dậy, cẩn thận cắm lại đại đao vào bao kiếm, trên mặt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh? Hơi cúi đầu về phía cái đầu - ‘chết không nhắm mắt’ ở trên đài, nói: “Đa tạ đã nhường!”

Nói xong thì đứng khoanh tay? Nhìn về phía bộ trưởng Đinh.

Rõ ràng, hắn đang đợi bộ trưởng Đinh tuyên bố tin chiến thắng của mình.

Môi của Bộ trưởng Đinh cũng run run? Hắn hét lớn: “Trận thứ nhất? Thiết Tiểu Ngưu của đội hai thắng!”

Anh Biến cao giai đối đầu Anh Biến cao giai, giết đối thủ chỉ trong một đao!

Kết quả của trận chiến này? Không rực rỡ sao? Chỉ là kết quả của trận chiến này? Lại được tạo ra từ máu tươi từ sự tàn nhẫn và cả thiết huyết!

Thiết Tiểu Ngưu thản nhiên hành lễ, xoay người sải bước xuống đài.

Tả Tiểu Đa đã để ý tới Thiết Tiểu Ngưu này nãy giờ? Biểu cảm trên khuôn mặt trước và sau khi giết người đều không hề thay đổi; thậm chí khi hắn chặt đầu người khác ở ngay trước mặt, dưới tình huống máu me bắn tứ tung thì sao? Trên ngươi hắn vẫn không dính một vết máu nào!

Đây là một kẻ lão luyện!

Cho dù là đối chiến? Hay trên phương diện giết người, đều là một trong những kẻ lão luyện!

Trong lòng Tả Tiểu Đa đã nhận xét người này như vậy.

Văn Hành Thiên đứng trước mặt học sinh ở lớp một của mình? Vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng có, càng không có suy nghĩ ‘học sinh của mình tất thắng’.

Hắn nhìn Thiết Tiểu Ngưu, nặng giọng lẩm bẩm: “Đây là chiến trận bác sát thuật (thuật chém giết trong chiến trận)!”

Thân như núi cao,

Mưa gió bất động;

Đối mặt với cường địch? Tâm như sắt thép;

Đao kề cổ họng, mặt không biến sắc;

Rút đao phóng ra, một đao chặt đầu!

Văn Hành Thiên hít một hơi thật sâu, đè nén suy nghĩ ở trong lòng, đồng thời cảm thấy vô cùng khó hiểu: Đây, là người trong quân! Nhưng như này là sao?

Ngay lập tức, tất cả học sinh ở lớp một năm ba của Cao Võ Tiềm Long đều đứng dậy.

Mắt của người nào người nấy đều như muốn nứt ra, lập tức có hai người rút kiếm ra khỏi vỏ, định lao về phía đối phương.

“Đứng lại!”

Sắc mặt Diệp Trường Thanh tái mét, hắn hét lớn một tiếng: “Ai cũng không được vọng động!”

“Đấu võ trên lôi đài, sống chết không oán, khôn sống mống chết, cường giả vi tôn!”

Một dòng thần niệm vô cùng mạnh mẽ, tức thì bao phủ cả võ đạo tràng.

Là Tây Môn đại soái ra tay.

“Chém giết trong chiến trận, sống chết không oán! Mong tất cả giáo viên và học sinh của Võ Tiềm Long duy trì sự bình tĩnh.”

Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự uy nghiêm tràn ngập trong giọng nói của Tây Môn đại soái.

Cùng lúc đó, hai đạo lực lượng thần niệm – thứ mà ngay cả Tây Môn đại soái cũng không cảm nhận được gì, đã phân làm trăm nghìn dòng, tập trung vào tất cả mọi người đang có mặt ở Cao Võ Tiềm Long!

Bình Luận (0)
Comment