Kể cả giáo viên!
Kể cả học sinh!
Thậm chí kể cả.... Hai nghìn người – những người sắp thay quân trên chiến trường.
Hàng nghìn dòng lực lượng thần niệm này, tỉ mỉ tinh tế, như có như không, mặc dù nó thật sự tồn tại nhưng lại không bị những nhân vật quan trọng ở đây phát hiện. Tuy nhiên mọi phản ứng, mọi sự thay đổi cảm xúc, mọi sự dao động trong ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều được hai người nào đó thu vào trong mắt!
“Cao Võ Tiềm Long chúng ta, thua không oán giận.”
Diệp Trường Thanh hét lớn một tiếng: “Tất cả mọi người có mặt, im lặng!”
Mấy vị đại soái đều thở dài ở trong lòng.
Bọn họ đều nhìn thấy sự bi phẫn và kích động của Diệp Trường Thanh trong giờ phút này, tất cả đều không đành lòng.
Nhưng nếu bây giờ nói cho hắn biết kế hoạch, ngộ nhỡ kỹ năng ‘diễn’ của Diệp Trường Thanh có vấn đề gì, thì sẽ bị người phát hiện ngay lập tức, khiến cục diện vượt khỏi tầm kiểm soát...
Không thể nói được, đành để Diệp Trường Thanh chịu uất ức tạm thời vậy!
Bộ trưởng Đinh đứng ra, khẽ thở dài, nói: “Cao Võ Tiềm Long thất bại ngay trong trận đầu tiên, khiến ta rất thất vọng; nhưng ta cũng hiểu rõ. Dù sao mấy đứa nhỏ các ngươi cũng chưa từng trải qua trận chiến ác liệt nào. Thua, bị giết trong một tích tắc, đây cũng là chuyện hết sức bình thường.”
“Nhưng mà.... Ta phải nói cho mấy đứa nhỏ như các ngươi biết rằng... Có thể các ngươi chưa trưởng thành, nhưng chiến trường thật sự sẽ không cho các ngươi thời gian để trưởng thành!”
“Khi các ngươi đối mặt với kẻ địch, bọn họ lại càng không cho các ngươi thời gian để các ngươi trưởng thành!”
“Bây giờ các ngươi không trưởng thành, vậy thì khi tới chiến trường, đều sẽ có kết cục giống như vị học viên vừa mới ngã xuống kia!”
“Chết ở trên chiến trường thế này, thậm chí sẽ không được xem là liệt sỹ! Bởi vì chỉ có quân nhân đã từng giết địch ở trên chiến trường, sau khi tử trận mới được xem là liệt sĩ!”
“Chết một cách vô ích giống như vậy, thì chỉ có một cái tên, tên là công huân!”
Bộ trưởng Đinh nhấn mạnh: “Công huân của kẻ địch!”
“Nói một cách dễ hiểu, chết như vậy, chính là tới chiến trường tặng đầu mình cho người! Tới tặng công huân! Không riêng người chết vừa rồi, mà còn cả các ngươi nữa, tất cả các ngươi, tất cả đều là những kẻ yếu không hơn không kém!”
Giọng của bộ trưởng Đinh giống như tiếng chuông Đại Lữ, vang vọng ở trong lòng của mỗi học sinh.
Trận chiến vừa rồi, cộng với những lời nói hiện tại, đã đánh tan giấc mộng anh hùng – giấc mộng ‘giết địch lập công, làm nên tên tuổi, làm rạng rỡ tổ tông, được muôn người chú ý’ của các thiếu niên.
Các ngươi chính là tới chiến trường tặng đầu mình cho người! Tặng huân công cho người!
Bản thân mình, thậm chí còn không được xem là ‘bia đỡ đạn’, thế mà mình vẫn không biết?!
Những lời này, chắc chắn là một sự đả kích rất lớn vào rất nhiều học sinh – những người đã ôm mộng anh hùng từ lâu!
Giọng của bộ trưởng Đinh trở nên bi thương: “Trận chiến này, khiến ta thất vọng, bởi vì, ta hoàn toàn không cảm nhận được không khí quyết tử, khí thế quyết tử của học viên. Chỉ mới xông lên như thế, đã bị người giết rồi. Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy, ta nói như thế là quá máu lạnh, quá tuyệt tình, quá không có tình người.”
“Các ngươi sẽ cảm thấy, rốt cuộc ta đứng về bên nào? Ta có còn là bộ trưởng của Bộ Võ Giáo không? Sao ta có thể nói như vậy? Đây không phải là vui sướng khi người khác gặp họa sao? Người cũng đã chết rồi, sao vẫn còn muốn bỏ đá xuống giếng?”
Bộ trưởng Đinh lớn tiếng nói: “Ta biết trong số các ngươi, chắc chắn có người nghĩ như vậy! Thậm chí là hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy!”
“Nhưng mà, phụ trách dạy dỗ và uốn nắn lại loại suy nghĩ này của các ngươi không phải việc của ta, các ngươi, có giáo viên của các ngươi! Và ta cũng không chịu trách nhiệm cho những chuyện này!
“Ta chỉ muốn nói, tâm thái của những người trẻ tuổi như các ngươi hiện giờ, có vấn đề rất lớn!”
“Nhận thức của các ngươi về chém giết trong chiến trận, không chỉ phiến diện, mà còn như trò đùa!”
“Mà kết quả duy nhất khi xem nó như trò đùa, chính là đánh mất mạng nhỏ của các ngươi!”
Bộ trưởng Đinh đứng ở trên đài, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén như kiếm.
“Ta phải nói rằng, dù biên quan đã liên tục xảy ra những trận huyết chiến trong hàng ngàn vạn năm qua, mỗi ngày Nhật Nguyệt Quan đều có tướng sĩ tử trận; nhưng trong mắt trong tim của hầu hết các võ giả và thanh thiếu niên ở hậu phương, chiến trường vẫn là một nơi tràn ngập sự lãng mãn!”
“Có rất nhiều học sinh, đã tu luyện tới cảnh giới Hóa Vân, nhưng ngay cả máu tươi của nhân loại cũng chưa từng thấy!”
“Người như thế, thật sự tồn tại!”
“Ở trong lòng bọn họ, chiến trường là gì?”
“Chiến trường chính là trong phim điện ảnh và phim truyền hình, dẫn theo một cô gái đẹp tuyệt trần, vật lộn với kẻ địch, vừa kích thích, vừa ướt át, lại vừa lãng mãn, đùa giỡn và lướt qua tử thần... Song tới cuối cùng, kẻ giành thắng lợi vẫn là ta!”
“Trở về từ chiến trường, theo lý mà nói, hẳn là được bái tướng phong hầu, quyền cao lộc hậu, mỹ nhân sà vào lòng, từ nay về sau chính là nhân thượng chi nhân! Chỉ điểm giang sơn, huy xích phương tù (*)!”
(*)挥斥方遒: Huy xích phương tù: Trích từ tập thơ ‘Thẩm Viên Xuân – Trường Sa’ của Mao Trạch Đông. Ý chỉ thanh niên nhiệt huyết không thể bị ngăn cản lại, sức mạnh đang ở độ đủ đầy nhất.
“Và vì đã trải qua chiến trường nên đạt được thực lực vô địch!”
“Đúng vậy, đây chính là chiến trường trong lòng của rất nhiều người trẻ tuổi, chiến trường, chính là nơi tới ‘vớt’ công huân. Công huân ngập trời kia giống như rác được ‘chất đống’ ở một nơi! Chỉ chờ ngươi tới, cúi người nhặt lên, nhặt lên rồi ngươi sẽ là đại tướng quân, sẽ là anh hùng, sẽ là nguyên soái, sẽ là nhân thượng chi nhân! Thật sự là như vậy sao?”
Bộ trưởng Đinh lớn tiếng hỏi, sau đó nói: “Ta muốn nói cho các ngươi biết! Không phải! Chắc chắn không phải!!”
“Có rất nhiều đứa nhỏ, hoàn toàn không biết chiến trường là gì, trên chiến trường mà cứ mơ mơ màng màng như vậy, loại người này, cho dù có được ông trời bảo vệ cũng chắc chắn không thể sống sót!”
Bộ trưởng Đinh lớn tiếng tuyên bố: “Bây giờ, bắt đầu trận thứ hai! Hôm nay chính là để các ngươi nhận thức một chút, chiến trường là gì! Chém giết là gì!”