“Thay vì để ngươi chết trên chiến trường ngày sau, theo ta thấy, còn không bằng chết ở đây! Chết ở đây, còn có thể nhắc nhở bạn học của ngươi! Còn có thể khiến mọi người xem trọng! Còn có chút tác dụng như vậy! Ít nhất, thân nhân của ngươi còn có thể nhìn thất thi thể của ngươi, còn có thể tưởng niệm!”
“Nhưng nếu chết ở trên chiến trường, thì chẳng có gì cả! Chết không thấy xác! Đầu đã bị kẻ địch đeo trên lưng mang về xin quân công từ lâu rồi!”
“Nếu có thể để lại một cái tên khắc trên bia mộ, ta nói cho các ngươi biết, đó đã là may mắn tột cùng rồi!”
Sắc mặt của bộ trưởng Đinh tái nhợt, ánh mắt như điện; nhìn học sinh toàn trường một vòng.
Tất cả giáo viên của Cao Võ Tiềm Long, đều đứng thẳng – đứng bên cạnh lớp mà mình dạy, lắng nghe trong tư thế ‘nghiêm’ chuẩn mực, không hề nhúc nhích.
Rất nhiều người trong số bọn họ đều đang nghĩ.
Mấy thứ này, ngày nào chúng ta cũng nói, cũng nhấn mạnh.
Không phải chúng ta không chú ý giáo dục về chiến trường cho bọn trẻ.
Nhưng chúng ta cũng không thể dùng cách thức một ngày chết một người để dạy dỗ các học sinh.
Nhưng mà.... Ở trước mặt bộ trưởng Đinh, tất cả những lý do này, đều không tồn tại!
Chỉ cần học sinh của ngươi vẫn còn có người có suy nghĩ ngây thơ đó, đó chính là thất bại của người làm giáo viên như ngươi!
Không có lý do lý trấu gì hết!
“Kết quả rút thăm của trận thứ hai! Học sinh xếp vị trí thứ hai ở lớp hai năm ba của Cao Võ Tiềm Long!”
“Đối thủ là người xếp ở vị trí thứ mười chín của đội hai!”
Dưới đài.
Cao Xảo Nhi và Lý Thành Long đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Không nhịn được, bỗng nhiên quay đầu lại, hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi ngờ nồng đậm trong mắt đối phương.
“Đoán sai rồi!”
“Đúng vậy, sao huyết án có thể xảy ra ở đội hai?”
“Chẳng lẽ đội hai không phải là người của đại lục Tinh Hồn? Không thể nào!”
“Nhưng mà Trung Nguyên Vương đến đây... Liệu có thể là... Nếu không tại sao phải chờ lâu như vậy?”
“Tiếp tục nhìn.”
Hai người truyền âm với nhau thêm mấy câu nữa một cách nhanh chóng, sau đó lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm lên trên đài.
Bên cạnh.
Sắc mặt của Hạng Băng đỏ bừng, nhìn lên đài bằng ánh mắt gắt gao, siết chặt nắm đấm, răng cắn chặt tới nỗi, phát ra âm thanh giống như đang ăn đậu.
m thanh giống như núi thét biển gào đang tràn ngập võ trường, nhưng gần như nàng không nghe thấy gì.
Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ: Đôi cẩu nam nữ này, lại đang liếc mắt đưa tình.... tra nam! Tra nữ! Làm ta tức muốn chết....
Khoảng cách để Hạng Băng trực tiếp bạo phát, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa...
Trên đài.
Hiệu phó Lưu cầm lấy danh sách, tìm được tên, đọc to: “Cao Võ Tiềm Long, lớp hai năm ba, xếp vị trí thứ hai chính là, Trần Đường! Anh Biến cao giai!”
Bên kia, thanh niên áo xanh cũng cầm danh sách, thản nhiên nói: “Đội hai, xếp vị trí thứ mười chín chính là, Vương Tiểu Mã! Anh Biến cao giai!”
Lại nhìn từ bề ngoài, hai người có thế lực ngang nhau.
Hơn nữa, tên cũng rất lạ, khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Người trước, tên là Thiết Tiểu Ngưu.
Mà người này, lại tên là Vương Tiểu Mã.
Cái tên này có bao nhiêu tùy ý chứ!
Nhưng mà lần này, lại không có ai cười.
Bởi vì tất cả mọi người đều ý thức được, những người này? Chỉ sợ mỗi một người, đều là kẻ có kinh nghiệm chiến trận, là kẻ đã chém giết từ khi còn ở trong bụng mẹ rồi.
Thật sự không biết? Những người này là tới từ nơi nào.
Còn có những cái tên kia? Thiết Tiểu Ngưu, Vương Tiểu Mã gì gì đó, chín mươi chín phần trăm đều là tên giả.
Trên đài.
Nghe thấy cái tên ‘Trần Đường’ này? Sắc mặt của Trung Nguyên Vương vốn đã tái nhợt, giờ lại hơi ngây ra.
Cả người cứng ngắc một hồi!
Sao lại trùng hợp như vậy?
Trong khoảnh khắc tiếp theo? Ánh mắt của Trung Nguyên Vương lại tràn ngập sự phẫn nộ? Thêm vào đó là vẻ mặt hoang mang.
Mặc dù chỉ là lóe lên rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa, nhưng chút cảm xúc đó quả thật là đã từng tồn tại.
Trần Đường lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, chậm rãi đi ra ngoài.
Khi hắn nghe thấy tên của mình? Không kìm được mà nghĩ tới? Có nên nhận thua không?
Nhưng một khi nhận thua, thì đời này của hắn cũng coi như xong, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm một vị võ giả lang bạt giang hồ, không còn tương lai rộng mở gì đó nữa!
Hắn sẽ nằm trong sổ đen của cả hai giới quân sự và chính trị? Tương lai, có thể có thành tựu gì?
Làm võ giả giang hồ, nếu hắn thật sự tạo ra thành tựu, ngược lại, lại dễ bị người nhắm vào.
Chỉ một câu nhận thua? Cả đời này của hắn cũng sẽ chôn vùi theo.
Ta không cam lòng!
Ta còn có sứ mệnh của ta!
Trần Đường mím môi, nhảy lên lôi đài.
Trước mặt? Lại là một thanh niên cao lớn, da ngăm đen? Mặt vô cảm giống như Thiết Tiểu Ngưu khi trước; trên lưng hắn? Cũng đeo một thanh Khảm Sơn đao giống như Thiết Tiểu Ngưu!
Và hắn cũng trầm mặc ít lời như Thiết Tiểu Ngưu.
Nếu khuôn mặt của hắn không khác với Thiếu Tiểu Ngưu, chỉ nhìn khí thế, khí chất của hai người, gần như sẽ khiến người ta cho rằng bọn họ là anh em sinh đôi.
“Mời!”
“Mời!”
Hai người chào nhau.
Sau đó khai chiến ngay lập tức.
Nhưng...
Sau hai chiêu!
Vương Tiểu Mã thu đao lui về phía sau, nói: “Đa tạ đã nhường!”
Ở trước mặt hắn, là thi thể của Trần Đường đã bị cắt thành hai.
Máu tươi đang từ từ lan tràn trên lôi đài; và trên khuôn mặt của Trần Đường đã không còn có thể có bất kỳ biểu cảm nào khác được nữa, chỉ còn lại sự kinh hãi tuyệt vọng!
Hai đao!
Đao thứ nhất chém gãy vũ khí của Trần Đường và khiến hắn bay ra, đao thứ hai thì chém vào eo của hắn!
“Trận thứ hai, đội hai thắng! Cao Võ Tiềm Long thua thêm một trận nữa!”
Giọng của bộ trưởng Đinh, xen lẫn sự tiếc nuối khôn tả.
Bên kia, trong nháy mắt cả người Trung Nguyên Vương run run, đột nhiên đứng dậy, sắc mặt hơi tái, nói: “Đông Phương đại soái, chú Đông Môn... Chú Bắc Cung... Bộ trưởng Đinh, bổn vương có chút không khoẻ... Tốt hơn là bổn vương nên trở về trước...”
Ánh mắt của Tây Môn đại soái chuyển lại đây, ánh mắt sắc bén giống như Cương châm nóng đỏ, thản nhiên hỏi: “Có gì không khoẻ?”
Trung Nguyên Vương gượng cười, nói: “Nhiều năm qua, ta chưa từng ra chiến trường... Nên bây giờ ta bị huyết khí nồng nặc làm cho khó chịu, thật sự là ta không chịu nổi.”