Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1250 - Chương 1251: Đừng, Rời, Đi! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1251: Đừng, rời, đi! (2)

Tây Môn đại soái nheo mắt, thản nhiên nói: “Dáng vẻ của ngươi như vậy là không được. Phụ vương của ngươi năm đó qua lại ‘rong chơi’ giữa núi xác biển máu, không nói là như cá gặp nước, nhưng ít nhất cũng là mặt không biến sắc. Với tình trạng hiện giờ của ngươi, nếu gặp phải biến cố như khi đó , ngươi sẽ ứng phó thế nào?”

Sắc mặt của Trung Nguyên Vương tái nhợt, nói: “Đại khái là tiểu vương như ta ở hậu phương quanh năm, đã quen sống an nhàn sung sướng quá mức, nên bây giờ làm mất mặt tổ tiên, làm trò cười cho thiên hạ...”

Đông Phương đại soái quay đầu lại, sa sầm mặt mày, chậm rãi nói: “Ngươi là thân vương của hoàng thất, được nuôi dưỡng bằng của cải xương máu của nhân dân, thế mà mới nhìn thấy máu tươi, ngươi đã không chịu đựng nổi, lại còn phản ứng như vậy. Hoàng gia là tấm gương sáng ở đại lục, gánh trọng trách trên vai, dáng vẻ của ngươi như vậy, sao có thể làm gương cho thiên hạ? Nếu ngày nào đó ngươi ra trận, sao ta dám hy vọng ngươi có thể làm gượng cho binh sĩ?”

Trung Nguyên Vương: “Ta...”

Bắc Cung Hào đại soái càng không khách khí, nói: “Quân Thái Phong, bổn soái cho ngươi một lời khuyên, thành thật ngồi xuống xem tiếp đi, nhanh chóng thích ứng, thích ứng càng sớm càng tốt.”

Trung Nguyên Vương thở hổn hển, trán nổi lên gân xanh, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Cả ba vị đại soái đều nhìn hắn một cách thờ ơ, không quan tâm đến hành động của hắn một chút nào.

Dưới sàn của trên lôi đài, máu tươi chói mắt, mùi máu tanh xộc vào mũi.

Im lặng một lát, cuối cùng Trung Nguyên Vương cũng thở ra một hơi nặng nề, cười nói: “Lời vàng ngọc của mấy vị đại soái, bổn vương thụ giáo, ta sẽ xem tiếp một cách cận thận, một cách nghiêm túc, cha ông đã phải đổ máu hàng nghìn năm, mới khiến hậu phương được an ổn như bây giờ, thế hệ sau như ta sao có thể không làm được!”

Sắc mặt của hắn, vậy mà đã đã được khôi phục - chuyển từ tái nhợt sang hồng hào, thậm chí còn có chút bình tĩnh ung dung.

Tây Môn đại soái thản nhiên nói: “Hôm nay chỉ là một lần thị sát, cũng có thể nói là một cái thủ tục cho có mà thôi, trôi qua rồi thì không còn chuyện của ngươi nữa. Còn nhớ năm đó, khi phụ vương ngươi đứng trước một trận chiến sinh tử, dường như hắn đã cảm nhận được điều gì đó, nên đã đặc biệt tới tìm ta uống rượu. Một đêm đó, bọn ta đã nói rất nhiều điều.”

Vẻ mặt của Trung Nguyên Vương vừa mới bình tĩnh lại, thoáng cái khí huyết lại sôi trào cuồn cuộn, hít một hơi, hỏi: “Không biết phụ vương của ta đã nói gì?”

Tây Môn đại soái nói: “Khi đó, phụ vương của ngươi uống say rồi hỏi ta, đại soái, ngươi cũng biết ta là thân vương của hoàng tộc, cho dù không xuất kinh, cả đời này cũng có thể vinh hoa phú quý, một đời tiêu dao; vậy tại sao ta còn muốn tới chiến trường chém giết?”

Trung Nguyên Vương lặng im suy nghĩ rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tây Môn đại soái nói: “Sau đó ta cũng hỏi hắn, tại sao? Phụ vương của ngươi nói... Tiên vương chỉ có được hai người thừa kế, tuy hoàng quyền ở đại lục hiện giờ đã khác xa kiểu ‘vua nói sao thì là vậy’ như vương triều trước đây, nhưng thân phận hoàng tộc vẫn rất tôn quý, vẫn là kẻ ăn trên ngồi trước.”

“Cho nên, hoàng vị vẫn là vị trí mà các hoàng tự tranh giành.

“Phụ vương của ngươi nói, hắn ở lại kinh thành, sẽ chỉ gây ra tai họa; dù hắn không muốn lên ngôi, nhưng cũng sẽ có người tìm mọi cách để đưa hắn lên ngôi, ép hắn lên ngôi. Bởi vì chỉ có hắn lên ngôi, mới có công thần phò vua mới, mới có thể chèn ép những gia tộc có công huân hiện tại trong một khoảng thời gian, từ đó những kẻ muốn phụ vương ngươi lên ngôi, mới có cơ hội trở thành tầng lớp có quyền lực hàng đầu mới.”

“Phụ vương của ngươi nói, nếu hắn ở lại kinh thành, sớm hay muộn cũng khó tránh khỏi cái chết; cho dù không bị người ép buộc, thì bản thân hắn cũng không hẳn là sẽ không động tâm.”

“Bởi vì, có rất nhiều người muốn lên ngôi, mà từ trước tới nay lòng người thì luôn quỷ dị khó dò, thêm vào đó những kẻ kia và phụ vương của ngươi lại có mối liên hệ rối rắm, có chặt cũng không chặt đứt hết được, cho dù không nói ra, cũng không hẳn là sẽ không có ngày mạnh mẽ khoác hoàng bào, còn một khi nói ra, quá trình sẽ càng nhanh hơn.”

“Cho nên phụ vương của ngươi nói, ta chỉ hy vọng, thế hệ sau, tuy vương thất suy tàn, nhưng ta có thể dùng thiết huyết chiến công để giữ lại một con đường sống cho con cháu.”

“Ngươi nói xem danh tiếng, địa vị, võ công, tu vi, mưu lược, tài chỉ huy, trí tuệ của phụ vương ngươi, ở phương diện nào cũng đủ để làm đại soái trong quân, nhưng chỉ vì kiêng dè, hắn chỉ làm Phó soái.”

“Nhưng trong những năm đó, đã có quá nhiều những trận chiến cam go, ác liệt, và hầu hết trong số đó đều do phụ vương của ngươi đánh hạ!”

“Thân vương thứ nhất của hoàng tộc, chiến thần bất bại của đại lục, truyền thuyết bất hủ của Tinh Hồn, đó là công trạng hiển hách của phụ vương ngươi. Ngươi cho rằng tùy tùy tiện tiện là có thể có được à?!”

Tây Môn đại soái thản nhiên nói: “Cho dù ngươi làm gì ở đâu, hiện tại cũng không sẽ có người động vào ngươi; không phải vì địa vị tước vị cao quý Trung Nguyên Vương của ngươi, cũng không phải vì thân phận tôn quý – thân phận hoàng tộc của ngươi, mà chỉ là vì vị chiến thần oai phong một cỏi năm đó!”

“Vì chiến công hiển hách, vì công huân bất hủ năm đó!”

“Vì rõ ràng hắn có cơ hội sống sót, nhưng vì quân công ngày càng cao người ủng hộ ngày càng nhiều, uy danh càng cao, chiến sĩ trung thành càng nhiều, dần dần có dấu hiệu uy hiếp tới hoàng vị, cho nên hắn tự nguyện làm chiến thần cả đời dẫn theo tất cả tâm phúc dốc sức chiến đấu tới chết!”

“Có năng lực của đại soái, có trí tuệ của đại soái, lại cam tâm tình nguyện làm một tướng quân xông pha chiến đấu, có cơ hội trực tiếp vượt qua đại soái, trở thành Tả Hữu Thiên Vương, nhưng lại vì sự bình yên, vì không khơi dậy tai họa ngầm mà bằng lòng tử trận... Làm thân vương một đời!”

“Đó là người mà Tứ Phương đại soái bọn ta khâm phục nhất! Năm đó khi hắn còn ở Tây quân, cũng là huynh đệ kiên cường nhất của ta!”

Sắc mặt của Trung Nguyên Vương lại trở nên tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Vậy mà ta chẳng làm được gì.”

Bình Luận (0)
Comment