Tây Môn đại soái lạnh nhạt nói: “Cho nên lần này, ta mới đích thân tới đây. Chính là vì muốn tận mắt nhìn ngươi, nhìn ngươi xem hết những trận đấu võ này! Ngươi... Bình tĩnh ngồi xuống đi!”
Hắn đảo mắt, hàn quang bắn ra, ánh mắt giống như hai đạo Bách Chiến trường đao hung hăng xông thẳng vào nhiếp nhân tâm phách!
Hắn dùng ánh mắt như vậy, nhìn chằm chằm vào mắt của Trung Nguyên Vương, nói từng chữ từng chữ: “Đừng, rời, đi!”
Trung Nguyên Vương ngồi xuống một cách chán nản, đột nhiên vẻ mặt lại trở nên vô cùng thất vọng.
Bộ trưởng Đinh nghe bên này nói xong rồi, trong lòng cũng dần hiểu chút gì đó!
Tuy không khí phủ kín cả võ đài, không truyền ra ngoài chút âm thanh nào, nhưng người bên trong có thể nghe được rõ ràng.
“Tiếp tục rút thăm!”
“Trận thứ ba, hạng tám lớp một năm bốn Cao Võ Tiềm Long.”
“Đối thủ… Hạng thứ hai mươi bốn đội hai.”
Hiệu phó Lưu cầm bảng danh sách, vất vả tìm được vị trí thứ tám lớp Một năm bốn, nói: “Học sinh hạng tám lớp Một năm bốn Cao Võ Tiềm Long, Tiêu Quân Nghi. Tu vi Hóa Vân trung kỳ.”
Thanh niên áo xanh đội trưởng đội hai uể oải báo danh: “Hạng hai mươi bốn đội hai… Lan Tiểu Thố, Hóa Vân trung kỳ.”
Bất ngờ lại là hai đối thủ có thế lực ngang nhau.
Dù là người chậm chạp cũng phát hiện tình huống bây giờ bất thường, nào giống trùng hợp, vốn dĩ chính là lựa chọn trước rồi, mỗi cặp đều là hai đối thủ có cảnh giới tu vi ngang nhau!
Đám Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long thì lại có cảm giác, nhây quá rồi nha.
Đội hai này còn có thể chọn mấy cái tên tuyệt vời hơn tí nữa được không?
Thiết Tiểu Ngưu, Vương Tiểu Mã, Lan Tiểu Thố…
Cũng may trên đại lục có nhiều động vật có thể cho bọn họ lấy tên, nếu không, thật sự không có cách nào lấy.
Mà tên Tiêu Quân Nghi vừa được nêu lên, nhiều chàng trai Cao Võ Tiềm Long không hẹn mà cùng sáng mắt.
Tiêu Quân Nghi được biết đến đến như là một hoa khôi số một của Cao Võ Tiềm Long.
Cô gái này dịu dàng hào phóng, xinh đẹp tuyệt trần, còn có phong cách nổi tiếng dịu dàng hợp lòng người, với lại phong thái ung dung, tự nhiên phóng khoáng. Khiến không ít bạn học nam nhận là người tình trong mộng, nằm mơ cũng muốn gần nàng.
Nhưng trước giờ chưa ai thành công, vả lại, nghe nói bối cảnh sau lưng vị Tiêu Quân Nghi này không nhỏ, không chỉ là thiên tài tuyệt thế mà còn đã được báo tài liệu tên, là một trong những người được đề cử Thái Tử Phi.
Nếu Thái tử thật sự thích, vậy thì lên như diều gặp gió, bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, trở thành người phần lớn người trong thiên hạ đều phải ngước nhìn.
Không ngờ lại bị gọi tên trong trận quyết chiến sinh tử này.
Không ít học sinh nam đều cảm thấy tim mình khó chịu như bị bóp chặt.
Tiêu Quân Nghi mặc bộ đồ tuyết trắng xinh đẹp, hơi khó khăn đứng dậy, chầm chậm đi về phía võ đài.
Đương nhiên Lan Tiểu Thố bên kia cũng đứng dậy, cũng là một người đẹp, vóc dáng cao cao, gương mặt thanh tú, động tác lưu loát, mấy bước đã đứng trên võ đài.
Vóc dáng yểu điệu đứng trước gió, cởi mở đại khí.
Tiểu Quân Nghi vừa đi, sắc mặt lại vô cùng xoắn xuýt.
Hai người trước đều chết cả rồi, mình có thể may mắn không…
Đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh, liên tục nhìn về phía giáo viên, bạn học, nhóm hiệu trưởng…
Một thoáng phong nhã, lén lút nhìn về phía… Trung Nguyên Vương.
Khóe miệng Trung Nguyên Vương giật giật, người hơi cứng đờ.
Cuối cùng… đến trước võ đài.
Chỉ cần nhảy lên là có thể lên đài, sẽ tiến vào danh sách đối kháng.
Nhưng nàng lại dừng bước, do dự.
Cái bóng của tử vong liên tục tập kích khiến sắc mặt nàng đầy hoảng hốt, lẻ loi đứng trước võ đài, cô độc phiêu linh trong gió, trật tự đáng yêu, quả thật thấy vẫn thương xót.
Tây Môn đại soái cau mày, trầm giọng nói: “Học sinh Tiềm Long này, ngươi đang chờ gì, sao không lên đài?”
Tiêu Quân Nghi như một con thỏ hoảng sợ ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng trong mắt, môi mấp máy như cánh hoa, thì thầm: “Ta…”
“Lên đài đấu võ!”
Sắc mặt Tây Môn đại sư cứng rắn, chẳng hề dao động.
Đại soái bọn họ từng thấy nhiều người đẹp rồi, vôn sẽ không có chút lòng trắc ẩn nào.
Người đẹp thế nào thì sau khi chết, nổ tung phơi trên chiến trường mấy ngày cũng đều bốc mùi không ngửi nổi thôi.
Biên ải gọi là Mẫu Trư Trại Điêu Thuyền, giải thích khác cũng không hẳn không phải…
Bóng dáng Tiêu Quân Nghi co rúm đứng, ánh mắt cầu cứu liên tục lướt qua.
Nghe Tây Môn đại soái thúc giục đã không còn đường lui, đột nhiên bi thương kêu lên: “Cha nuôi, ta không muốn chết…”
Câu nói vừa thốt lên, đột nhiên cả sân chìm vào im lặng, đột nhiên thay đổi, sự yên tĩnh của tai họa đến gần!
Không ai nghĩ Tiêu Quân Nghi sẽ thốt ra câu thế này!
Cha nuôi?
Ai?
Nếu khái niệm khác cha nuôi mà nói, gọi là nhân thiết của Tiêu Quân Nghi cũng đáng để bàn bạc!
Sắc mặt Trung Nguyên Vương trở nên lạnh băng, lạnh lùng nói: “Ở đây, ta chỉ là khán giả, thân phận ngươi là học sinh của Cao Võ Tiềm Long, không phải con gái nuôi của ta.”
Trung Nguyên Vương!
Tất cả mọi người đều chấn động trong thoáng chốc, đều bị tin tức bùng nổ này làm ngẩn người, Tiêu Quân Nghi này lại là con gái nuôi của Trung Nguyên Vương!
Diệp Trườn Thanh là một ngươi bị sốc dữ dội.
Liên tiếp mấy trận trước đó, phẫn nộ của Diệp Trường Thanh vẫn luôn tích tụ, thậm chí bi thương, cực kỳ bi thương.
Bộ trưởng Đinh và mấy vị đại soái thật sự không giả tạo, thật sự viết chiếu, nhưng mọi thứ đều có quá trình tuần tự, không phải mỗi người đều trời sinh đã là một chiến sĩ đạt tiêu chuẩn, kinh nghiệm chiến trường cũng cần tích lũy từng chút một.
Bây giờ trừng mắt nhìn từng học sinh thiên tài trường mình cực khổ dạy rabỏ mạng trong tay người khác, máu tung tóe, tình trạng chết vô cùng thảm, sao có thể không đau lòng?
Sao có thể không có ý kiến?
Nhưng lúc này đột nhiên nghe được hai tiếng cha nuôi của Tiêu Quân Nghi, lại thấy được phản ứng của Trung Nguyên Vương, Diệp Trường Thanh lại hiểu ra gì đó…
Trong ánh mắt loáng thoáng nhiều tia nghi ngờ ngạc nhiên bất định, lại có ý vị sâu xa.
Chẳng lẽ…
Mà còn có nhóm người Hạng Cuồng Nhân, Lưu Nhất Xuân, Thành Cô Ưng cũng có cách nghĩ như vậy.
Mà một hai tiếng cha nuôi này, người sửng sốt, kỳ lạ nhất là thầy chủ nhiệm lớp Một năm bốn, hắn không biết mình học viên luôn thấy được lại có thân phận đặc biệt như vậy.
Tiêu Quân Nghi bi ai vội nói: “Ta không muốn lên đài đấu võ… Ta… Ta sợ…”