Sắc mặt Trung Nguyên Vương trên đài thay đổi, đột nhiên quay đầu: “Đại soái, ta muốn cầu tình, con gái nuôi của ta, tư liệu hình ảnh đã gửi vào cung… để thái tử điện hạ chọn phi… Với lại đã vừa mắt… có thể…”
Tây Môn đại soái không đảo mắt, thờ ơ nói: “Không thể!”
Hai chữ này như đinh đóng cột!
Trung Nguyên Vương chỉ cảm thấy một hơi xông lên, mặt căng tím, hít thở sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại.
Quay đầu nói với Tiêu Quân Nghi: “Võ đài đấu võ, không luận sống chết, nhưng trước khi lên sàn, bản thân ngươi có quyền chọn chiến hoặc không! Ngươi có thể lên đài đánh một trận, nhưng cũng có thể nhận thua.”
Tiêu Quân Nghi là nữ, với lại liên quan đến việc hoàn thất chọn phi, dù nhận thua cũng không có nhiều vết nhơ, nếu thái tử điện hạ không chú ý vẫn có hy vọng.
Tiêu Quân Nghi nghi thấy thì mắt sáng lên, mở miệng nói: “Ta…”
Trong đội hai.
Ánh mắt đội trưởng áo xanh ngưng lại, sau đó, một luồng sức mạnh im lặng không bị ai phát hiện từ dưới đất truyền đi…
Nhưng thấy Tiêu Quân Nghi không chỉ không nói ra hai chữ nhận thua, ngược lại còn bay lên, dáng dấp uyển chuyển, nhảy một bước lên võ đài.
Hơn nữa nàng còn thuận tay rút trường kiếm ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, chỉ thẳng mũi nhọn về phía đối diện, bày ra tư thế muốn tiến công!
Hai mắt Trung Nguyên Vương lồi lên, suýt chút nữa trợn cả nhãn cầu ra ngoài.
Đây là… có ý gì?
Ngươi gọi cha nuôi trước mặt mọi người, làm lộ quan hệ giữa hai ta, rõ ràng không muốn lên đài, không muốn chết, ta đã liều lĩnh không kiêng nể, chỉ một con đường sáng cho ngươi, để ngươi nhận thua, ngươi lại không nói gì mà nhảy lên võ đài, ngươi đùa ta à? Hay là muốn hố ta?
Bất lương!
Luồng sức mạnh đưa Tiêu Quân Nghi lên võ đài cực kỳ cao minh, tính che phủ càng siêu dật, trong quá trình không hề biến mất, dù tu vi của Trung Nguyên Vương cũng không có cảm thấy chút dị thường nào.
Lan Tiểu Thố xinh đẹp cao ráo đối diện nhìn đối thủ trên đài, ôm quyền hành lễ: “Mời!”
Tiêu Quân Nghi không nói một lời, tự mình tiến lên phía trước, trường kiếm đâm qua, phép tắc nghiêm ngặt, hợp luật.
Nhưng ánh mắt nàng lúc này không hề phối hợp với hành động chút nào, đầy sợ hãi, tuyệt vọng vô biên.
Mà trong tiếng kêu kinh hoàng, ánh kiếm lướt qua, màu máu văng lên trời.
Một cái đầu đã từng đẹp lại thương bay cao lên.
Đột nhiên Trung Nguyên Vương đứng lên, cả người cứng đờ, vẻ mặt trắng bệch, động tác lạnh băng.
Ở sân, cơ thể vẫn dịu dàng, lồi lõm có đủ, lại mất đi cái đầu, nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Thái Tử Phi tương lai bị giết ngay tại chỗ!
Một kiếm bêu đầu trên võ đài, rõ như ban ngày, trước mặt mọi người!
Lan Tiểu Thố đối diện thu kiếm, hành lễ: “Nhường rồi!”
Học sinh cả Cao Võ Tiềm Long đột nhiên xôn xao.
Mười mấy học sinh nam bình thường thầm mến Tiêu Quân Nghi trong đó bi thương, trái tim trong phút chốc vỡ vụn, bất chấp rút kiếm ra!
“Hung thủ! Nạp mạng đi!”
“Báo thù!”
Lan Tiểu Thố im lặng đứng trên đài, nhưng bàn tay ngọc đã để trên chuôi kiếm, trong mắt nàng có thương xót, có đồng cảm, có thấu hiểu, chỉ không có chút chùn chân nào!
Ta biết các ngươi thích nàng.
Ta thương xót các ngươi, bị người ta lừa bịp, ta đồng cảm với các ngươi, chân tình trống rỗng, ta thấu hiểu cho các ngươi, tâm trạng bi thương một chiêu vỡ mộng.
Nhưng các ngươi vốn không biết nàng là ai!
Các ngươi vốn không biết trên người nàng ẩn chứa âm mưu thâm độc thế nào! Các ngươi vốn không biết hôm nay ta đang làm gì.
Nhưng điều đó không quan trọng!
Chỉ cần các ngươi dám lên đây ta dám giết các ngươi!
Ta đã giết mấy trăm cô gái xinh đẹp tuyệt trần của Vu Minh, người theo đuổi các nàng đến tìm ta báo thù, chết dưới kiếm của ta đã hơn nghìn người, thêm mấy người các ngươi cũng không để ý.
Trước giờ ta không quan tâm có người nói ta máu lạnh hay không, hôm nay đến đây giết cô gái này chính là nhiệm vụ của ta!
Chỉ vậy mà thôi!
Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tuyệt không thể bị một đám không rõ sự thật các ngươi giết chết, thật sự đối mặt cũng không nương tay!
Nàng vừa mới lộ thân phận trước mọi người, gọi Trung Nguyên Vương là cha nuôi, nói rõ thân phận người được chọn là Thái Tử Phi, các ngươi vẫn muốn lên?
Đó là các ngươi ngu ngốc, một đám ngu ngốc bị tình đầu làm mê muội đầu óc, chết có tiếc gì?
Dù các ngươi không biết rõ sự thật, chí ít cũng nên biết, con gái nuôi của Trung Nguyên Vương, đối tượng chọn phi của Hoàng Thái Tử, đây là vòng xoáy lớn thế nào chứ?
Đương nhiên đám học sinh không xông lên được.
Diệp Trường Thanh thấy tâm thái học sinh mất cân bằng, đột nhiên bay ra, hét lớn như sét: “Tất cả dừng tay cho ta!”
Tinh thần học sinh liên quan chấn động, nhao nhao phản đối.
Người của đội một, đội hai đội năm lại thờ ơ lạnh lùng đứng ngoài quan sát, ngoảnh mặt làm ngơ.
Các năm, các lớp đều có người đang trầm tư, đang lĩnh ngộ. Vào Tiềm Long với cái tên thiên tài, có thể nói thiên tài của Cao Võ thật sự không ít.
Người thật sự mơ hồ cũng không phải rất nhiều. Có chỗ khác lạ trong suy nghĩ của nhiều người.
Năm nhất nhìn lên đài.
Cao Xảo Nhi khe khẽ thở dài một hơi: “Tình yêu của người trẻ…”
Tả Tiểu Đa hơi kỳ lạ quay đầu nhìn một cái, nói được chuyện này, cứ như ngươi lớn bao nhiêu rồi…
Lý Thành Long thờ ơ nói: “Điều kỳ lạ trong chuyện này hoàn toàn lộ trước mọi người; chị Tiêu Quân Nghi này không những là con gái nuôi của Trung Nguyên Vương, mà còn là ứng viên cho vị trí Thái Tử Phi… Bọn họ còn muốn tiến lên trước, hoàn toàn không chút băn khoăn, đó chính là ngu ngốc, ngươi như vậy ta chỉ gọi là… Ngớ ngẩn!”
Cao Xảo Nhi khiêm tốn nói: “Nguyện nghe cao kiến của lớp phó Lý.”
Lý Thành Long hừ một tiếng, sao lại không biết nhóc con này định đấu pháp với mình? Nếu mình không thể nói được từ đầu đến cuối, e rằng nhà đầu này sẽ chà đạp ta…
Nha đầu thúi!
Còn đáng ghét hơn Tiểu Băng Đản nhiều!
Bên kia, Hạng Băng nhìn chằm chằm Cao Xảo Nhi, một tay giơ giơ cào cào, dường như muốn cầm Phương Thiên Hoạc Kích ra bất cứ lúc nào…
Bất mãn bĩu môi, trong mắt chứa đầy cảnh giác, cả người căng thẳng như hổ cái trước khi xông ra bảo vệ thức ăn.
Sao Cao Xảo Nhi Cao gia này lúc này sáp lại gần Lý Thành Long vậy?
Nàng muốn làm gì?
Không phải vừa ý Lý Thành Long chứ?
Nhất định là có tâm cơ!
Đồ ăn của bà đây mà ngươi cũng dám động đến!