Vì sao?
Sao đại soái ba quân, bộ trưởng Võ giáo đến thị sát, nếu để giết mấy người ở Cao Võ Tiềm Long, chọc giận đám học sinh một chút?
Vốn dĩ không thể!
Quả thật cho học sinh Cao Võ Tiềm Long… mặt mũi quá chừng à!
Lại liên tưởng đến tiếng cha nuôi kia của Tiêu Quân Nghi, học sinh khéo léo đã có suy nghĩ từ lâu, tỉnh lại từ trong cơn giận.
Bọn họ đang trầm tư.
Cuối cùng tất cả là vì sao?
Sao tất cả mọi thứ hôm nay đều lộ ra thật kỳ lạ, chỗ nào cũng không bình thường?
Trên đài.
Tây Môn đại sư vung tay một cái, gỡ màn che xuống, thờ ơ nói: “Thái Phong, chuyện hôm nay đến lúc đến thúc giai đoạn một rồi, không biết người có cảm nghĩ thế nào?
Sắc mặt Trung Nguyên Vương u ám, ánh mắt ngớ ra. Trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ: Lúc thì máu cả người đều dồn lên não, cả mảng đỏ bừng. Lúc thì như cạn máu, một mảng trắng bệch.
Nghe câu hỏi này lại sững sờ một lúc, chán nản nói: “Không có.”
“Không có? Sao lại không có?”
Tây Môn đại soái hờ hững cười, nói: “Trước khi ta đến đây đã thống kê danh sách tử trận kỳ gần đây, ở trận chiến gặp phải trước đó, trong Tây Quân… có ba mươi bảy vị sĩ quan hạ tầng chết tại chỗ. Đây là danh sách.”
Một trang giấy nhẹ bay từ trong tay Tây Môn đại soái, rơi trước mặt Trung Nguyên Vương.
Trung Nguyên Vương không muốn xem, hắn biết bên trên là tên ai, thậm chí đã đoán được tên trong danh sách.
Nhưng hắn không thể không xem, chỉ liếc mắt một cái đã vội nhắm mắt.
Đúng vậy.
Ba mươi bảy người, mấy năm sắp xếp ở Tây Quân, bây giờ vẫn đang giữ chức ở Tây Quân, tổng cộng chỉ được ba mươi bảy người.
Bây giờ đều được liệt vào danh sách rồi.
“Ba mươi bảy vị liệt sĩ!”
Tây Môn đại soái thở dài một hơi: “Nói chung thanh danh không tệ.”
Ha ha ha…
Trung Nguyên Vương liên tục cười bi thảm, người chết hết rồi, dù thanh danh không tệ thì sao…
Có tác dụng gì?
Giống như Tiêu Quân Nghi chết rồi, người đã chết rồi, dù tiền đồ rộng mở cũng uổng phí!
Nhưng rất nhanh sau đó hắn biết, danh tiếng không tệ này đã là mặt mũi Tây Môn đại soái cho hắn, mặt mũi rất lớn.
“Vốn dĩ Tây Quân cũng có tổn thất, vẫn là tổn thất chiến sự, quả thật không tệ. Tây Quân chúng ta ồn ào thành chuyện cười siêu to, mười bảy vị sĩ quan đánh nhau chết trong Tây Doanh, quả là sỉ nhục!”
Lại một tờ danh sách bay ra.
Sắc mặt Trung Nguyên Vương đỏ lên, máu cả người xông lên đầu, khóe mắt sắp nứt ra.
“Nam Quân chết mười bốn người, trái với quân kỷ, uống rượu uống đến chết, mẹ nó, mấy đời chưa từng uống rượu sao?” Nam Quân phó soái nói kháy.
“Bắc Quân năm người, năm tiểu quỷ yêu cái đẹp chết, biết rõ trời lạnh, lại vì chút mặt mũi cố chịu không mặc đồ đông, cuối cùng bị chết cóng hết… Đậu móa, chuyện quỷ gì vậy?”
Bắc Cung đại soái thở dài một hơi, cũng cầm một tờ danh sách. Rất đau lòng, xoắn xuýt nói: “Mấy kiểu chết này nghe thật hết hồn, sao báo chiến công? Haizz, thật sự không có tiền đồ!”
Bộ trưởng Đinh ngắt điện thoại, nói một cách nghiêm trọng: “Vừa nhận được tin tức, ba học sinh Cao Võ Vân Đoan trượt chân chân rơi xuống nước chết, nguyên nhân sự cố đang được điều tra, mà còn có bốn học sinh Cao Võ Tổ Long, cũng không biết nguyên nhân gì, bảy học sinh tụ họp cùng nhau, cùng chết đuối, kỳ lạ thật. Này, đây là danh sách, Trung Nguyên Vương có thể xem thử, bên trọng có quen không.”
Bộ trưởng Đinh lắc đầu: “Haizz, đều là học viên có tiếng tu vi không tầm thường, sao lại té nước chết đuối? Chẳng lẽ trên đời này có quỷ thật?”
“Nói không chừng có thật đó!”
Đông Phương đại soái lắc đầu, thở dài nói: “Cả ngày hôm nay, trên nước có hơn ba trăm quan viên chết đuối. Chuyện kỳ lạ năm nào cũng có, nhưng không nhiều như hôm nay, chẳng lẽ hôm nay là ngày nạn lụt thủy tinh nghịch hành trăm năm khó gặp…”
Bắc Cung đại soái bật cười: “Hôm nay có phải ngày nạn lụt không thì ta không rõ, nhưng nạn hôm nay chắc chắn không chạy được rồi, bên ta vừa nhận được tin, nơi ở của bảy gia tộc bị sụt lún cả… đất sụt không biết bao nhiêu trượng, cả nhà không ai may mắn sống sót. Không thể tưởng tượng được là lúc mấy gia tộc này xảy ra sự cố đều tụ họp gia tộc theo thường lệ. Trong đó có nhà họ Tề, nhà họ Kỳ, cả nhà học Nguyên, chậc chậc…”
“Phụt!”
Trung Nguyên Vương đột nhiên phun ra từng ngụm máu đỏ thẫm, phun ra cả năm mét, phun trên võ đài.
Thở hổn hển, khó khăn nói: “Đủ rồi, đừng nói nữa! Xin các ngươi… đừng nói nữa!
Trước mắt hắn rối loạn, trời đất quay cuồng.
Toang rồi, toang rồi, lần này toang thật rồi!
m mưu của ta nhiều năm như vậy, khổ tâm một mình, dốc hết tâm huyết, bồi dưỡng tất cả chủng tử, tất cả cái tên thế lực đều nằm trên danh sách sự cố ngoài ý muốn, không còn ai, không có một người may mắn!
Mấy gia tộc âm thầm ăn ý với mình nhiều năm như vậy đều xuất hiện trên danh sách, bị diệt hết rồi!
Ánh mắt bộ trưởng Đinh lạnh như băng, nói chầm chậm: “Bên ta cũng nhận được tin, trong cung cũng xuất hiện án lớn, trong Hoàng Cung có bảy người chết đột ngột, phủ Thái Tử có mười một người, chết tại đó. Đây là danh sách người chết, sự cố đang được điều tra từng bước… Hôm nay, thật sự là ngày nhiều tai nạn, xảy ra nhiều tai nạn như vậy, chết nhiều người như vậy!”
“Các ngươi vẫn chưa xong sao!”
Trung Nguyên Vương chấn động đứng lên, hét lớn: “Các ngươi còn muốn thế nào? Các ngươi nói đi, các ngươi còn muốn thế nào?”
“Láo xược!”
Đông Phương đại soái lớn tiếng trách mắng: “Công khai kêu to gọi nhỏ trước mặt trưởng bối, ra thể thống gì? Ngươi thật sự làm mất mặt Hoàng tộc!”
“Ta làm mất mặt Hoàng tộc? Ta làm mất mặt Hoàng tộc?”
Trung Nguyên Vương đã hơi điên cuồng, căm giận gào lên: “Người của ta chết sạch rồi! Chết cả rồi!”
“Đó là người của ngươi? Mấy ngươi này chuẩn bị làm gì?” Tây Môn đại soái lạnh lùng nói.
“Ta…” Đột nhiên Trung Nguyên Vương nghẹn giọng.
Đột nhiên cứ như bất chấp mọi thứ nói: “Bây giờ các ngươi giết Thái Tử Phi tương lai! Đó là Thái Tử Phi đấy! Ba vị đại soái, các ngươi phạm kiêng kị lớn!”
Ánh mắt bộ trưởng Đinh xa xăm nhìn Trung Nguyên Vương, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không dám giết Thái Tử Phi tương lai sao? Ngươi chưa từng giết à?”
Tây Phương đại soái nheo mắt, thờ ơ nói: “Chuyện bây giờ chỉ là nghiệp quật mà thôi!”