Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1256 - Chương 1257: Không Chiến Đao Không Mất

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1257: Không chiến đao không mất

Trung Nguyên Vương sững sờ.

Bên cạnh, trong mắt hiệu phó Thành Cô Ưng tỏa ra vẻ cực kỳ căm hận. Hai mắt chằm chằm Trung Nguyên Vương, như muốn nuốt cả người hắn hung hăng nhai nghiền.

Đã sắp xếp màn chắn, bên trong nói gì bên ngoài không nghe thấy.

Nhưng cũng vì điều này, bây giờ bên trong không hề kiêng nể nói chuyện khiến người ta thật sự chấn động.

Mỗi câu truyền ra đều đủ tạo nên sóng to gió lớn, sóng dậy vô tận.

“Ngươi rất khó chịu? Ngươi rất bi phẫn?”

Đông Phương đại soái dù bận vẫn nhàn, nghiêng đầu nhìn Trung Nguyên Vương, sắc mặt lạnh lùng, không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng lạnh lùng.

“Ngươi biết vì sao hôm nay làm như vậy không?”

“Ngươi nghĩ chỉ dựa vào bản thân ngươi đáng để ba người chúng ta đến trấn giữ, trấn áp ngươi? Như vậy có lãng phí khổ tâm không?”

Đông Phương đại soái lạnh nhạt cười một tiếng: “Ngươi không xứng!”

“Suy cho cùng ngươi cũng chỉ là vương gia thế tập, ngươi có tư cách gì đáng để chúng ta đến đây?”

“Nguyên nhân đầu tiên trong số nguyên nhân chúng ta đến đây là vì đích thân bệ hạ yêu cầu giữ lại mạng của ngươi! Giữ lại phủ Trung Nguyên Vương!”

“Vì vinh quang tận trời của chiến thần bất bại đại lục, là lá cờ đầu của đại lục Tinh Hồn, không thể hạ xuống! Bệ hạ cũng không muốn kích thích Quân Nam Sơn vẫn đang gập ghềnh biển động! Không thể chịu trách nhiệm lạm sát đời sau của trung thần, cắt đứt tên tuổi của hậu duệ anh hùng!”

“Chúng ta đến đây là vì cha ngươi, Thân Vương số một Hoàng tộc năm đó, Chiến thần bất bại của đại lục! Vì người bạn cũ này nên hôm nay chúng ta đến bảo vệ ngươi lần cuối cùng.”

Đông Phương đại soái thờ ơ nói: “Ngươi không nghe lầm đâu, nguyên nhân chúng ta đến đây hôm nay, là đang bảo vệ ngươi.”

“Dựa vào việc ngươi không có chí tiến thủ, chúng ta nên cầm quân san bằng Vương phủ của ngươi, cũng làm dễ như trở bàn tay, còn có nghĩa!”

“Ngươi phải biết rằng trước khi chúng ta đến, Nam Chính Càn đã bí mật điều động hai trăm nghìn binh chuẩn bị diễn tập Trung Nguyên! Nếu không phải bệ hạ vất vả khuyên can, lúc này phủ Trung Nguyên Vương của ngươi đã thành tro bụi rồi!”

“Nhưng năm đó cha ngươi vì đại lục, vì quốc gia lập chiến công hiển hách, đủ phong vương! Vô số anh em Tây Quân đã được hắn cứu mạng!”

Giọng Tây Môn đại soái nặng nề: “Trước khi ta sắp đến, hơn bốn mươi anh em quỳ xuống trước mặt ta, mong ta, nhờ ta có thể giữ lại mặt mũi cho anh em cũ!”

“Nên ta đề nghị, gọi ngươi đến để ngươi tận mắt nhìn tất cả.”

“Bản thân ngươi biết ngươi phạm phải lỗi gì, tội gì!”

“Từ nay về sau, công trạng như núi, tất cả vinh quang, tất cả tình nghĩa, ân tình của cha ngươi…

Tây Môn đại soái khẽ nói: “... Không còn gì cả!”

“Vì vậy nên chúng ta cũng sẽ không giải thích với học sinh ở đây vì sao lại làm như vậy. Vì chúng ta không muốn cạn tàu ráo máng hậu duệ của anh em ngày trước!”

Trung Nguyên Vương cười bi thảm: “Các ngươi không giải thích chẳng lẽ trong đây không có người thông minh hiểu được? Tiếng cha nuôi kia đã đẩy ta vào đường cùng rồi!”

“Chuyện này đã bày trước cả thiên hạ, các ngươi có giải thích hay không có ý nghĩa gì?”

“Nhưng chí ít chúng ta bảo vệ được phủ Trung Nguyên Vương của cha ngươi, chí ít ngươi sẽ không làm loạn nữa, vẫn vững vàng làm người nhàn rỗi cao quý cả đời!”

Tây Môn đại soái trầm giọng: “Bây giờ, chuyện của ngươi đã xong rồi. Quân Thái Phong, ngươi có thể về rồi, rời khỏi đây ngay đi, ta không muốn thấy ngươi nữa.”

“Từ nay về sau ngươi tự thu xếp ổn thỏa!”

Keng!

Một tàn đao có răng cưa rơi trước mặt Trung Nguyên Vương.

Thân đao ám hồng, cả người đầy sẹo. lưỡi đao chi chít răng cưa, đó là thanh đao hàng nghìn hàng chục nghìn lần liều mạng chém giết mới có.

“Đây là chiến đao của cha ngươi! Thanh đao này là đúc từ bất diệt thiếc! Bất diệt thiếc luôn nổi tiếng là khó làm tổn hại, cha ngươi dùng đao này chiến đấu cả đời!”

“Bất diệt thiếc nổi tiếng khó tổn hại bị hắn dùng thành dáng vẻ bây giờ.”

“Thanh đao này vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của Tây Quân.”

Tây Môn đại soái nhẹ nhàng sờ thanh đao, hai tay ẩn chứa run rẩy.

Giọng cũng hơi run, trong mắt ẩn chứa nước mắt: “Bây giờ trả nó về phủ Trung Nguyên Vương của ngươi. Sau này, Tây Quân chúng ta… không đả động tội nghiệp như núi của con trai cha ngươi trả cho chúng ta.”

“Hai mươi triệu tướng sĩ vì âm mưu của ngươi mà tất cả chiến công trở về số không. Chân thành hợp sức vì cha ngươi giúp ngươi chịu tội âm mưu lần này, từ nay về sau, không biết gì nhau, không còn liên quan.”

Một giọt nước mắt của Tây Môn đại soái rơi trên Bách Chiến Đao, giọng run run khẽ nói: “Nam Sơn, người anh em, xin lỗi.”

Hắn hít sâu một hơi, kiên quyết đẩy Bách Chiến Đao ra.

“Cầm đi đi!”

Bách Chiến Đao phát ra tiếng leng keng than khóa, ánh sáng đỏ thân đao lóe lên như không nỡ rời đi.

Thanh bảo đao đã chém giết không biết bao nhiêu kẻ địch này cứ như có thông linh, than khóc không ngừng, không tình nguyện rời đi, không tình nguyện rời khỏi bầu không khí nó quen thuộc nhất.

Ánh mắt Trung Nguyên Vương ngừng lại trên đao, vô số lần hắn muốn giơ tay cầm cán đao.

Nhưng từ đầu đến cuối không thể giơ tay ra.

Hắn có thể cảm nhận được chỉ cần tay hắn cần cán đao sẽ hoàn toàn làm bận chiến công đầy trời của cha!

“Ta là ta, cha ta là cha ta!”

Trung Nguyên Vương đứng thẳng lên, gương mặt lạnh lùng nói: “Ta không có chí tiến thủ không liên quan gì đến ông ấy! Thanh đao này là đao của ông ấy, ông ấy tình nguyện để ở đâu thì để ở đó!”

“Một thanh đao mà thôi, không liên quan gì đến ta!”

“Chuyện ta làm, ta tự chịu, không liên quan đến người khác!”

“Bây giờ, các ngươi nhục nhã ta, nhục nhã đủ chưa?”

Trung Nguyên Vương thờ ơ nói: “Nếu đủ rồi, bổn vương đi.”

Tây Môn đại soái nheo mắt, nói: “Đủ rồi, ngươi có thể đi rồi, bây giờ đi ngay đi!”

Trung Nguyên Vương cười điên cuồng, sải bước đi, nhưng, đi được hai bước lại hơi do dự, quay lại, cúi đầu thật sâu với Bách Chiến Đao trên đất rồi mới quay người đi.

Bay lên không trung xé gió đi.

Đột nhiên Trung Nguyên Vương trong không trung đột cười lớn một tiếng, đi như rồng như hổ, rời đi chẳng quay đầu!

Tây Môn đại soái khẽ thở dài một hơi, không hề do dự cầm Bách Chiến Đao lên.

Bách Chiến Đao phát ra tiếng vù, dường như đứa trẻ chịu oan ức, khóc kể với cha mẹ.

Bình Luận (0)
Comment