Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1257 - Chương 1258: Không Chiến Đao Không Mất (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1258: Không chiến đao không mất (2)

Hắn khẽ vuốt ve cán đao, lẩm bẩm: “Về rồi, sẽ không đi nữa. Yên tâm đi, cuối cùng hắn vẫn có chút liêm sỉ.”

Đông Phương đại soái cười lạnh lùng: “Hôm nay hắn mà dám cầm thanh đao này đi, ngày mai ta điều binh diệt hắn! Nói chung hắn vẫn biết điều! Dựa vào hắn mà cũng xứng cầm thanh Bách Chiến Đao này?”

Một bên.

Hiệu phó Thành đỏ mắt hỏi: “Mấy vị đại soái, thuộc hạ mạo muội hỏi một câu, xử phạt của Trung Nguyên Vương thật sự xóa tất cả sao? Tội nghiệt tày trời như vậy, nợ máu đầy trời, thật sự không truy cứu sao?”

Đông Phương đại soái nheo mắt thờ ơ nói: “Đúng vậy, không thể truy cứu.”

Hai mắt Thành Cô Ưng đỏ ửng, lồng ngực phập phồng, khóe mắt như muốn nứt toác.

Tây Môn đại sư lạnh nhạt nói với Đông Phương đại soái: “Suy cho cùng cũng không phụ lòng anh em cũ, chúng ta giúp hắn chịu tội phản nghịch lần này, nên hay không thì cũng làm rồi.”

Đông Phương đại soái khẽ gật đầu, thở dài nói: “Nếu sau này ai dùng luật gì truy cứu, chúng ta sẽ ra mặt luận bàn.”

Hiệu phó Thành tức nổ lồng ngực, bước lên một bước muốn nói lại bị Diệp Trường Thanh nhanh tay lẹ mắt kéo lại.

“Ngu ngốc!”

Diệp Trường Thanh vội truyền âm: “Ngươi bị ngáo à? Đại soái đã nói rồi, không truy cứu mặt pháp luật, nhưng đại soái không nói ân oán giang hồ giải quyết thế nào! Chẳng phải ngươi nói hết mọi chuyện, nói đến cùng, chặn cả đường thù oán cuối cùng! Ngươi nghĩ ngươi là ai, vì chuyện cả nhà ngươi mà định phủ định bao công lao của chiến thần bất bại Trung Nguyên à?”

Thành Cô Ưng như nước lạnh xối lên đầu, lập tức tỉnh lại, vội ngậm miệng.

Đông Phương đại soái hàm ý sâu xa nhìn Diệp Trường Thanh một cái, trong mắt đầy ý cười.

Với địa vị thân phân của bọn họ, nói muốn bảo vệ thì phải bảo vệ đến cùng!

Cho nên bọn họ đích thân ra tay áp trận, loại bỏ sạch sẽ phe cánh của Trung Nguyên Vương!

Nổ tận gốc tất cả nỗ lực của Trung Nguyên Vương!

Thái độ rõ ràng: Chúng ta làm hắn không còn năng lực, các ngươi có thể yên tâm rồi!

Nếu hiệu phó Thành hỏi một câu: Vậy ân oán riêng tư trong giang hồ, các ngươi cũng bảo vệ sao?

Chỉ cần hỏi câu này, vậy câu trả lời đương nhiêu là: Sẽ bảo vệ!

Vả lại còn là lời nói như sấm, chắc chắn bảo vệ đến cùng!

Nhưng chỉ cần không hỏi câu này, vẫn có câu: Vì sao các ngươi không nói!

Luật chế tài có bệ hạ lên tiếng, anh em cũ, bọn họ gánh giúp hắn.

Nhưng ân oán giang hồ chúng ta không quan tâm!

Đương nhiên, ngươi đi báo thù cũng phải mạo hiểm, ngươi bị người ta giết cũng không ai quan tâm.

Thậm chí vì ngươi giết người rồi còn phải truy nã ngươi!

Chuyện này phải suy nghĩ cho kỹ.

Tiếp theo vẫn là khiêu chiến.

Trung Nguyên Vương đã đi rồi, còn khiêu chiến cái gì?

Đương nhiên là có rồi.

“Tiếp theo đến khiêu chiến của đội năm.”

Bộ trưởng Đinh nói.

Dưới đài, mấy đội trưởng của đội năm nghệt mặt ra.

Chúng ta chỉ đến chơi, chúng ta đâu nói sẽ khiêu chiến. Vụ gì đây?

Dưới đài, thanh niên đội trưởng đội hai truyền âm cho đội trưởng Hồng Mao đội năm: “Tiếp đến, các ngươi có tám người. Các ngươi có thể nhận khiêu chiến, chém giết tám người, nhưng cũng có thể để tám người này thôi học tại chỗ. Các ngươi đã đến rồi, ta cho các ngươi mặt mũi. Nhưng sau khi về, ngươi và người của các ngươi phải ngậm miệng lại!”

Hồng Mao hơi mơ hồ.

Là sao?

Vội vàng bắt đầu điều ra, sau đó hắn vỗ đầu mình một cái ầm, vẻ mặt tức giận.

Tổng cộng sắp xếp tám học sinh nội ứng ở Cao Võ Tiềm Long, kết quả từng dữ liệu đều bị người ta tóm được, chơi kiểu gì đây?

Cầm danh sách bên kia giao qua, so sánh tên rút thăm lần này bên Tiềm Long, vẻ mặt sa sút.

“Thôi học! Không khiêu chiến!”

Hồng Mao nắm bắt thời cơ.

Đã bị người ta tóm ra rồi, chẳng lẽ còn cử người đi đánh trận cho người ta xem như xiếc khỉ chắc?

Vưu Tiểu Ngư bên đó truyền âm: “Sau khi đuổi học, lập tức sẽ phát lệnh truy nã tám người này trên toàn đại lục, ngươi bảo vệ cho tốt đi.”

Vẻ mặt Hồng Mao ủ rũ.

Con mẹ nó việc phân công mật thám này là ai làm? Lão tử hào hứng bừng bừng ra ngoài chơi một lần, kết quả bị biến thành mặt mày xám tro.

Nhân vật như ta lớn thế nào đến lau cái mông nhỏ này, còn không phải sỉ nhục ta sao!

“Các ngươi thích truy nã thì truy nã đi, dù sao trước tiên ta phải dẫn người đi, sau khi dẫn đi, sống chết có số phú quý do trời.”

“Một lời đã định.”

“Hừ!”

Đội năm từ bỏ khiêu chiến.

Tám học viên được gọi tên, cũng biểu hiện đuổi học ngay tại chỗ. Sóng gió này rất nhiều người xem không hiểu.

Nhưng trong mắt Diệp Trường Thanh đã lóe lên hàn quang.

Chuyện này, không cần người khác giải thích với mình.

Mật thám!

Bắt đầu ngay hôm nay, tám người này trở thành đối tượng thí luyện cho học sinh tốt nghiệp Cao Võ Tiềm Long!

……..

Bộ trưởng Đinh thở dài thườn thượt.

Trận đấu giai đoạn đầu tiên này, xem như kết thúc rồi, chỉ là không biết, giai đoạn thứ hai là cái gì? Làm sao còn chưa thông báo.

Đầu ta đau quá, các lão đại ơi.

Đám người Đông Phương đại soái, tăng thêm hứng thú, giai đoạn thứ hai rồi, khong biết vị quân sư thế hệ một đó…. có ra tay hay không? Thật háo hức.

“Giai đoạn hai bắt đầu!”

Bộ trưởng Đinh lần nữa đột nhiên xuất hiện trên tay cầm một tờ giấy khác, cưỡng ép sự khó chịu dưới đáy lòng, lớn tiếng tuyên bố.

Lời này nói ra, lập tức tim của tất cả mọi người bắt đầu treo cao lên.

Giai đoạn đầu tiên, Cao Võ Tiềm Long liên tục thua mười trận, chết tất cả mười người, bây giờ bắt đầu giai đoạn hai, không biết sẽ có quy tắc kì lạ gì đây?

Lẽ nào còn sống chết quyết định lẫn nhau?

Kỉ lục thất bại liên tục của Cao Võ Tiềm Long tiếp tục, ác mộng tử vong?

“Giai đoạn thứ hai….”

Bộ trưởng Đinh đảo mắt qua tờ giấy, nhìn rõ quy tắc giai đoạn hai, lập tức hắn thở dài thườn thượt.

Cho dù trở về quỹ đạo thị sát bình thường đến đây

“Giai đoạn hai, thi đấu hữu nghị, đấu võ hai mươi trận, Đan Nguyên cảnh đều đưa ra ba người, Anh Biến cảnh đều đưa ra ba người, Hóa Vân cảnh đều đưa ra ba người.”

Bình Luận (0)
Comment