Tuyệt thế thiên tài!
Hai tuyệt thế thiên tài!
Tuyệt thế thiên tài như này, bất kể là mất đi người nào cũng là tổn thất cho thế lực bên ta!
“Một mầm non rất tốt.”
Ánh mắt Hồng Mao lóe lên.
“Quả thật không tệ.” Vưu Tiểu Ngư chăm chú nhìn.
Còn về đám người Đông Phương đại soái càng nhìn không dời mắt, tuyệt đối không ngờ được, bản thân nhất đại quân sư Lý Thành Long vậy mà lại có mầm phôi của cường giả cái thế!
Đây quả là một bất ngờ lớn!
“Quả thật đúng vậy! Lý Thành Long này, Tây quân bọn ta lấy chắc rồi!” Tây Môn đại soái lẩm bẩm.
“Không hổ là quân sư tương lai của Bắc quân chúng ta.” Bắc Cung Hào đại soái hai mắt sáng lên nói.
Đông Phương đại soái cười nhạt, liếc nhìn hai vị đại soái.
Hai cái chày gỗ!
Với trí tuệ này của các người mà còn muốn đấu với ta… đúng là… ha ha.
Trên võ đài, hai đạo kiếm quang va vào nhau, càng lúc càng thấy rõ, càng lúc càng dữ tợn, giống như hai tia chớp, đột nhiên đồng thời đi về phía đông, rôi chuyển về hướng tây, rồi đồng thời bay lên cao, sau đó rơi xuống.
Kiếm quang lóe lên rực rỡ, giống như ánh đèn trong tết Nguyên Tiêu, sáng chói vô cùng.
Sau đó từng đường kiếm khí kèm theo cái đuôi thật dài không ngừng bay ra.
Hiển nhiên sức điều khiển của hai người này đã đạt đến cực hạn rồi.
Vù vù vù…
Tần suất hai kiếm giao chiến với nhau cũng dần dần trở nên căng thẳng.
Tả Tiểu Đa cầm hạt dưa trong tay, đập ra từng hạt một.
Hắn là một trong số ít những người không bận tâm về trận chiến này, hắn quá hiểu rõ cái tên Lý Thành Long này, hiểu đến mức mà cả Lý Thành Long cũng chưa chắc hiểu được bản thân mình…
Lý Thành Long luôn điều khiển được tiết tấu từ đầu đến cuối, bất luận là lời nói, đến cách chiến đấu, đến cách liều…
Cho đến bây giờ, tên này vẫn chưa sử dụng hết sức mạnh của mình, trong khi đối phương đã dốc hết toàn lực, mở hết hỏa lực.
Lý Thành Long đang trong giai đoạn hỗn loạn nhất... kỳ thực, chắc là lúc bắt đầu hắn chưa từng đối chiến kiếm pháp của Đạo Minh, nhưng lại đột nhiên gặp phải kiếm pháp thượng thừa nhất, tinh diệu nhất nên khó tránh sẽ mất sức.
Dù Lý Thành Long vẫn đang trong giai đoạn hỗn loạn, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, duy trì chiến thuật lấy thủ làm công, lấy thủ đợi thời cơ, chính ngay lúc này đã hoàn toàn thích ứng được rồi.
Tuy công kích của đối phương vẫn mạnh mẽ như lúc đầu, nhưng chưa được bao lâu thì đã sức cùng lực kiệt, thế tấn công của đối phương đã qua giai đoạn sung sức, trước mắt đang trong trạng thái suy dần, chỉ chờ cạn kiệt nữa mà thôi, đấy chính là thời cơ cho Lý Thành Long phản công ồ ạt.
Văn Hành Thiên chắp hai tay sau lưng, trên mặt khẽ nở nụ cười.
Đây đã là gì đâu chứ?
Khoảng thời gian này Lý Thành Long đang trong trạng thái cực kỳ áp lực, không phải đối đầu với hắn, thì là đối đầu với Tả Tiểu Đa, trước giờ đều bị bắt ép khổ chiến!
Và trong trạng thái khổ chiến, Lý Thành Long ít nhất có thể chống đỡ được hơn mười phút, còn đối thủ, tuyệt đối không thể duy trì được trạng thái tấn công lâu như thế.
Lúc này…
Tên đó chẳng qua chỉ là đang âm mưu, yên lặng chờ đợi thời cơ mà thôi.
Quả nhiên, chiến cục vẫn tiếp tục, chưa phân được thắng bại, Bộ Vân Tiêu dần dần mất kiên nhẫn; đột nhiên hét lớn lên một tiếng, cả người lẫn kiếm hóa thành một luồng gió xoáy.
Từ mặt đất lăn lên, bay lên trời cao!
Một ngọn kiếm sơn rộng lớn, kiếm quang vụt lên, giống như trường hồng quán nhật!
Xoay người và lao về phía Lý Thành Long.
Lý Thành Long khẽ cười: “Kiếm pháp tốt!”
Thân pháp Lý Thành Long lại càng lay động nhanh nhẹn hơn rõ ràng, như tơ liễu đung đưa, kiếm trong tay vẫn như chẳng hề dùng sức, kiếm thế của đối phương tràn đầy, tấn công trước nay chưa từng có, mà kiếm của Lý Thành Long lại dựa theo tình thế mà làm, dính trên kiếm đối phương, lặp đi lặp lại theo hướng chuyển động của đối phương.
Thậm chí đến cả trọng lượng cả người cũng dính lên kiếm của đối phương, tung bay theo nó.
Hắn bình tĩnh chợ đợi, đợi Bộ Vân Tiêu kiệt sức, đợi hắn lộ sơ hở.
Thậm chí, Bộ Vân Tiêu đã bắt đầu xuất hiện sơ hở, Lý Thành Long cũng mặc kệ, làm như không thấy… khí tức đối phương vẫn ổn định, kiếm thế không suy yếu chút nào… cái gọi là sơ hở vốn không phải sơ hở mà là cái bẫy!
Mỗi ngày Lý Thành Long bị Lý Thành Long hố cho thừa sống thiếu chết, rất rõ mấy cái bẫy thế này, quen đến không thể quen hơn.
Hắn còn chẳng thèm nhìn nữa kìa.
Theo thời gian trôi qua, cuối cùng Bộ Vân Tiêu không chịu được hấp tấp lên.
Thiên tài từ nhỏ như hắn luôn luôn không có bất lợi gì, dù gặp nguy hiểm gì cũng gặp dữ hóa lành, ít nhất từ trước đến giờ không có đối thủ cùng cấp thắng được.
Dù là đối mặt với Anh Biến cũng có thể đánh thắng! Đối mặt với Hóa Vân cũng có thể đánh.
Từ trước đến nay chưa từng gặp tình huống thế này.
Khổ chiến hơn nghìn chiêu lại không phân thắng bại, không phân trên dưới, mà đối phương vẫn mang tư thế bình tĩnh, cũng khiến Bộ Vân Tiêu càng ngày càng không ưa.
Ngươi từ tốn như vậy?
Ta phải khiến ngươi không từ tốn nữa!
Trường kiếm nhảy múa ngày càng nhanh, thân pháp cũng ngày càng mạnh mẽ, đột nhiên Tinh Quang Kiếm bắt đầu hở ra từng điểm tinh mang.
Kiếm pháp của Lý Thành Long thay đổi, thân pháp cũng thay đổi, càng dè dặt hơn, càng cẩn trọng hơn.
Vốn dĩ là bốn công, sáu thủ, đột nhiên đổi thành chín thủ một công.
Vốn dĩ mũi nhọn phản công lại đột nhiên thu lại, mà kiếm khí của đối phương lại thừa thế xông lên, như mưa gió đầy trời, xen lẫn từng chút tinh mang đang ùn ùn kéo đến, làm chìm ngập không gian cạnh Lý Thành Long!
Từ xa nhìn đến, kiếm quang của Bộ Vân Tiêu như quả cầu sáng khổng lồ, sáng rực, tròn vành vạnh, tỏa ra ánh sáng chói lọi, cứ như đọng thành thực chất.
Hạng Băng hoảng hốt kêu lên một tiếng, trong mắt thoáng tia lo lắng, chộn rộn không thôi.
Rõ ràng mười người chết liên tục trước đó khiến cái bóng tâm lý của Hạng Băng nặng nề, nhãn lực của nàng có hạn, càng lo lắng tâm càng loạn. Không thể phân biệt trạng thái tốt xấu thật sự của hai bên.
Thấy Lý Thành Long đột nhiên lâm nguy, là nghĩ đến việc muốn ra tay giúp đỡ, dù trước đó bộ trưởng Đinh đã nói chỉ bàn thắng thua, không phân sống chết, nhưng tình cảnh bây giờ quả thật quá kích động, vượt xa mười trận trước đó, sao Hạng Băng không nảy sinh ý nghĩ này được.