Lý Thành Long cũng đóng vững đánh chắc, đại khái tiết tấu hiện giờ phù hợp với kế hoạch ban đầu của hắn.
Về tình hình trận chiến, Lý Thành Long giữ bốn phần tấn công, sáu phần phòng thủ, phòng thủ của hắn cũng rất chặt chẽ, một giọt cũng không lọt ra ngoài.
Bộ Vân Tiêu thì ngược lại, tăng thế tấn công lên sáu phần, công thế như trường giang đại hải, ào ạt như mưa, liên miên bất tuyệt, sóng này cao hơn sóng trước.
Các giáo viên và hiệu trưởng hiệu phó của Cao Võ Tiềm Long đều vã cả mồ hôi tay; may là trận chiến này là Lý Thành Long lên chứ không phải Hạng Xung; nếu để Hạng Xung xuất trận, chỉ sợ là đã bại rồi.
Đám người Văn Hành Thiên Diệp Trường Thanh quá hiểu rõ trình độ thâm hậu của Lý Thành Long; nói chuyện không hề khách sáo, Lý Thành Long của bây giờ tuy chỉ là đỉnh phong Đan Nguyên Cảnh, nhưng chiến lực thật sự thì không hề thua kém Anh Biến trung giai, thậm chí là Anh Biến cao giao.
Sau một lúc lâu, thích ứng được cảnh giới áp chế của đối thủ, còn có khả năng chiến thắng!
Mà đội đối diện, một thiếu niên thản nhiên bước ra, có thể chiến đấu với Lý Thành Long kịch liệt như vậy, thậm chí còn duy trì được thế tấn công tương đối lớn, càng hiếm thấy hơn!
“Thế gian đâu ra nhiều nhân tài như thế, lẽ nào trước đại sự, nhân tài xuất hiện lớp lớp sao?”
Diệp Trường Thanh thở dài trong lòng.
Nào ngờ, bên phía Cao Võ Tiềm Long lại kinh ngạc vô cùng, và đội một, cũng chính là phía Đạo Minh, càng kinh ngạc đến mức suýt rớt hàm!
Học sinh Tiềm Long này lợi hại như thế sao?
Bộ Vân Tiêu, là thiếu niên đại diện cho Đạo Minh xuất chiến lúc này, chứ không phải là tùy tiện phái ra, tiểu tử này có tài năng thiên bẩm, khí vận của bản thân của rất mạnh, trên người hắn từ xảy ra không ít kỳ ngộ; chỉ nói chuyện vô tình tìm kiếm dược thảo mà ngã vào hang ổ của tinh thú cấp yêu vương, nhưng đúng ngay lúc tinh thú yêu vương đó ra ngoài kiếm ăn, mà hắn lại bình an vô sự quay về, hơn nữa còn mang được thiên tài địa bảo do tinh thú giấu ở trong hang động!
Chỉ riêng điều này cũng đủ để thấy rồi.
Đây là khí vận lớn cỡ nào, cơ duyên như thế nào.
Và quả thực, cơ duyên hắn gặp phải không chỉ như thế.
Trưởng bối của môn phái Bộ Vân Tiêu từng nhận xét tiểu tử này, hắn nói: Nếu tiểu tử này mà ở trong tiểu thuyết, cảnh ngộ này, chắc chắn là hình mẫu vai chính, đãi ngộ dành cho vai chính!
Đây hẳn là được trời đất xem trọng, tạo hóa yêu quý!
Ngươi nói một người xuất chúng như vậy, gặp nhiều kỳ ngộ, gặp phải chuyện gì cũng có thể gặp hung hóa cát, biến họa thành phúc, không phải vai chính thì là cái gì?
Rồi lại nghĩ đến tên của người ta --- Bộ Vân Tiêu!
Đúng là vừa có ý cảnh vừa có khí chất vừa có bề sâu vừa có bề cao, còn toát ra vẻ có phong cách.
Đây đúng là tên của vai chính rồi.
Không thua gì Long Ngạo Thiên, Triệu Nhật Địa, thậm chí càng khí phái, càng nhân tính hóa.
Mặc dù Bộ Vân Tiêu dường như chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng trên thực tế, hắn đã hai mươi hai tuổi, sức chiến đấu dựa vào thể chất của tinh hồn gần như hoàn hảo, lại nhiều lần gặp được kỳ ngộ, lại được các trưởng bối môn phái tẩy tinh phạt cốt, quán đỉnh thâu công, nhiều cách rèn luyện... Chí ít trong môn phái xuất thân của hắn, có thể coi là đồng giai vô địch; càng có không ít tu giả Anh Biến cũng từng bại trong tay hắn; thậm chí còn có thành tích ép hòa rất nhiều tu giả Hóa Vân!
Bất luận là xét từ phương diện nào, trong thế hệ trẻ ở Đạo Minh đều có những thiên tài tuyệt thế!
Cuộc thi Đan Nguyên Cảnh lần này, lãnh đạo đội Đạo Minh nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, phái hắn ra trận, đương nhiên là muốn nắm được thế cục này một cách nhanh gọn, tránh để mất uy phong của Đạo Minh.
Trong lòng các cao thủ dẫn dắt đội Đạo Minh, trận chiến này chỉ cần khoảng mười chiêu là có thể thắng được. Trước khi xuất chiến hắn còn truyền âm căn dặn: Để giữ chút thể diện cho đối phương, có thể nhường cho đối phương vài chiêu.
Nhưng đâu có ngờ, Cao Võ Tiềm Long tùy tiện phái một học sinh đại diện ra trận, vậy mà lại có thể quyết chiến kịch liệt với Bộ Vân Tiêu tới bây giờ, hơn nữa còn không chiếm thế hạ phong.
Điều khiến lãnh đạo đội Đạo Minh kinh ngạc hơn là trên mặt tên tiểu tử đó vậy mà lại có một dấu răng rất mắc cười, cái này có phải là đang muốn chứng minh gì không?
Có người mạnh hơn hắn? Nên mới cắn hắn một cái được?
Từ sau trận chiến kịch liệt, hơn một trăm cái mười chiêu qua rồi, mà đối phương vẫn còn hừng hực sức mạnh, dáng vẻ ung dung điềm tĩnh, thậm chí có vài phần khoan thai.
Đây đây đây… đây là gặp quỷ rồi sao.
Lãnh đạo đội Đại Minh ngược lại bây giờ càng lo lắng hơn, liệu Bộ Vân Tiêu có thất bại không?
Chỉ cần nghĩ đến đối thủ, mấy kiểu lễ nghĩa, câu từ có vẻ nho nhã trước khi khai chiến của Lý Thành Long, dẫn mũi Bộ Vân Tiêu, trong lòng lãnh đạo của đội Đạo Minh lờ mờ cảm thấy bất an.
Lẽ nào, tất cả những chuyện này đều nằm trong âm mưu, kế hoạch của tên tiểu quỷ đó?
Lẽ nào, tên tiểu tử này có tài quân sư hiếm có, thế gian này sao lại có người tài giỏi như vậy?
Khi trận chiến kết thúc, kiếm khí bắt đầu lao ra vù vù.
Thời gian đánh trận thật sự khá lâu, kéo dài cho đến hiện giờ, bất luận là thể lực tinh lực công lực của hai người đều tiêu hao ngang bằng nhau, đã dần dần không thể khống chế được kiếm khí đang trào ra.
Lúc này mọi người có mặt ở trận đấu đều không nói gì nữa.
Kể cả Đông Phương đại soái, Tây Môn đại soái, thậm chí cả lãnh đạo của đội hai và đội năm ở bên dưới, mấy cường giả ra vẻ đó ai nấy cũng bắt đầu thận trọng, đặc biệt quan tâm đến trận đấu này.
Vốn dĩ chỉ là cuộc đối kháng tỉ võ cấp Đan Nguyên, làm sao lọt vào trong mắt bọn họ.
Nhưng bây giờ hai người này đang tỉ võ, mỗi người đều đã vượt qua Đan Nguyên Cảnh, hơn nữa còn là đã vượt qua rất nhiều rồi!
Điều quan trong nhất chính là, tuổi của hai người này còn rất nhỏ, nhưng nó là đang thể hiện khí chất đặc biệt tuyệt thế thiên kiêu của bọn họ.
Và trong tình huống kiếm khí xé không gian này, những nơi kiếm khí đi qua, không gian dần dần bị cắt đứt ra, càng thêm chân thực, sức mạnh trong kiếm của bọn họ đều đã đạt đến trình độ kiếm khí của Hóa Vân Cảnh!