Trận này, lại là trận chiến đầu tiên sau khi Lý Thành Long phong long nhập thủ!
Lý Thành Long nhìn chằm chằm vào thân kiếm, như thể đang nhìn người tình mà mình mơ ước, cẩn thận vuốt ve nó, điềm nhiên nói; “Bộ huynh, thanh kiếm của ta dài ba thước ba. Dùng tinh hoa từ hàn thiết ở đáy biển, hồn từ thiên thạch; phách của tinh thần cương thiết mà luyện thành. Kiếm tên là Phong Long, trọng lượng mười bảy cân, sáu lượng ba văn, chém sắt như bùn, thổi lông gãy tóc, có thể nói là thần binh lợi khí tốt nhất thế giới, vô cùng sắc bén.”
Bộ Vân Tiêu càng thêm ngơ ngác.
Lẽ nào đến tỉ võ ở Cao Võ Tiềm Long này, còn phải tuân theo những quy tắc này sao?
Nhưng bây giờ bản thân đang ở trên địa bàn của người khác, cho dù bản thân hắn tự khoe khoan là “phép vua”, vẫn phải thua “lệ làng” ba phần!
Trong lòng vừa nghĩ, hắn liền tuốt kiếm khỏi vỏ, kiếm vừa rút ra, thì đã học nói theo Lý Thành Long: “Lý huynh, kiếm trong tay ta dài ba thước mốt, chính là dùng… tên kiếm là Tinh Quang, nặng mười ba cân rưỡi, chém kim cắt ngọc, như đẽo gỗ mục, chính là thần binh sắc bén hiếm có trên thế giới, thế gian này rất ít!”
Lý Thành Long tỏ vẻ hứng thú ra mặt: “Kiếm tốt!”
Bộ Vân Tiêu đành phải làm theo, trịnh trọng nói: “Là kiếm tốt!”
Dưới đài...
Mấy học sinh ngơ ngác không nói gì, thậm chí ngay cả đội trưởng đội một, đội hai và đội năm cũng đều bất lực.
Con mẹ nó, tiểu tử này lên sân khấu hát kịch sao?
Sao mà ngượng quá vậy!
Nghe muốn nổi hết da gà.
Nhưng phản ứng lại không giống nhau, đội trưởng đội một thở dài, Tam Quân đại soái dưới đài càng lộ ra vẻ mặt thích thú.
“Lý Thành Long này thật quỷ quyệt. Vừa đi tới, hắn đã thì thào nói nhỏ khiến Bộ Vân Tiêu hòa cùng một nhịp với hắn, hơn nữa lại còn có chuẩn bị trước, tích lũy khí thế, lớn tiếng dọa người, còn Bộ Vân Tiêu lại không có chuẩn bị về mặt này… bất ngờ bị Lý Thành Long dụ chơi văn vẻ, trong lòng bực bội bộc lộ thành lời nói”
“Quả nhiên là âm hiểm, có tâm cơ, xứng đáng với lời khen nhất đại quân sư.”
“Không tệ không tệ, tên tiểu tử này đủ nham hiểm.”
“Một tên nham hiểm!”
Lý Thành Long tuyệt nhiên không ngờ được là, bản thân hắn nghĩ mọi cách để tạo hình tượng xuất hiện, chính là vì chấp hành phương châm trước, biến bản thân thành hình tượng nho nhã, thoải mái tự nhiên.
Kết quả lời bình nhất đại quân sư đã được ba đại soái ghi thuộc trong lòng, phán định biểu hiện tự nhiên như thế này thành âm mưu nham hiểm có tính trước.
Haizz.
“Mời!”
“Mời!”
Lý Thành Long lần lượt lui về phía sau, ôm kiếm hành lễ, Bộ Vân Tiêu cũng học theo, lập tức hành lễ với hắn.
Ngay lập tức, hai luồng sáng lạnh lao vụt lên trời, cả hai đã bắt đầu chiến đấu!
Vừa ra tay, thì đã dùng hết sức lực giao chiến khắc nghiệt như thế rồi!
Chỉ chốc lát trên sân không thấy bóng dáng ai, chỉ có hai luồng sáng, cuộn qua cuộn lại trên võ đài, quấn lấy nhau.
...
Nhìn thấy cuộc chiến vẫn tiếp tục, Hạng Băng nín thở, căng thẳng nhìn võ đài, nhưng trong đáy lòng lại hối hận vì mâu thuẫn với Lý Thành Long vừa rồi.
Lúc này… hình tượng bản thân vốn chẳng ra gì lại bị hủy hoại đi phân nữa, và hình tượng của Lý Thành Long cũng vậy.
Không biết chuyện vừa rồi có ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn không?
Liệu có ảnh hưởng đến phát huy của hắn không?
Phán đoán nữa?
Trong lòng tự dưng cảm thấy bối rối.
Tả Tiểu Đa ở một bên không thừa cơ hãm hại nữa, hắn an ủi nói: “Đừng lo lắng, Lý Thành Long nhất định sẽ thắng.”
Hạng Băng mở to mắt nói: “Thật không?”
“Ừm, thật đấy.” Tả Tiểu Đa thở dài: “Đợi Phù Phù thắng, chắc chắn sẽ có nhiều cô gái thích hắn hơn… tối qua Lý Thành Long còn bàn bạc với ta ai đẹp hơn nữa… haizz, còn nói hắn là cương thiết giáo chủ, ai mà biết trong lòng hắn có bao nhiêu tâm tư... “
Hạng Băng cắn lấy đôi môi đầy đặn của mình, tức giận nhìn Tả Tiểu Đa.
“Haizz, phải quán giáo hắn rồi... Lý Thành Long thực sự quá đáng, nữ sinh hắn quen biết có thể nhiều hơn ta từng gặp không...” Tả Tiểu Đa lắc đầu thở dài.
Văn Hành Thiên phi thân bay tới, nhéo mạnh tai Tả Tiểu Đa, xách người hắn lên hai cm, sau đó thả xuống rồi trừng mắt nhìn hắn.
Tả Tiểu Đa dám giận nhưng không dám nói, vội vàng đổi giọng điệu: “Nhưng Phù Phù cũng chỉ nói nhiều thế thôi, trong lòng hắn vẫn rất chung thủy, lần trước nằm mơ ta còn nghe hắn gọi Băng Đản gì đó…”
Hai mắt Hạng Băng sáng lên, sắc mặt đỏ bừng: “Thật sao?”
“Chính tai ta nghe được mà.”
Tả Tiểu Đa ăn không nói có: “Hai người bọn ta sống chung, chỉ là không ngủ chung giường mà thôi, ta còn lừa ngươi được sao?”
Hạng Băng đỏ mặt: “Ta không tin, nếu hai ngươi không ngủ chung, sao có thể biết được hắn ngủ nói mớ cái gì chứ...”
Tả Tiểu Đa ngơ ngác.
Chị gái à, tiêu điểm của ngươi có hơi không đúng rồi đó…
Lẽ nào ý của ngươi là bọn ta nên ngủ chung với nhau sao?
Tả Tiểu Đa nói: “Nếu ngươi thật sự không tin ta thì tối nay đến ở cùng hắn đi, tự mình đi nghe thử là kết luận được thôi?”
Hạng Băng đỏ hết cả mặt, quay đầu đi không thèm để ý hắn nữa.
Văn Hành Thiên nghe vậy thở dài không thôi.
Đê tiện!
Lão tử muốn đánh hắn!
Trên đài, hai người đang quyết chiến mãnh liệt.
Lý Thành Long vừa lên thì đã quất liền mười mấy kiếm với Bộ Vân Tiêu, làm sao mà không hiểu căn cơ của tên Bộ Vân Tiêu này chứ, quả thật là thâm hậu, ngang tài ngang sức với hắn.
Theo đánh giá của Phù Phù, Bộ Vân Tiêu đang ở cảnh giới Đan Nguyên, ít nhất cũng là thiên tài đẳng cấp từng áp chế tám lần thậm chí chín lần, không chỉ như thế, trước đây mỗi một cảnh giới cũng đều tiến hành mấy lần áp chế cực kỳ tàn nhẫn.
Ngoài căn cơ vững chắc, tu vi tinh thâm, kinh nghiệm chiến đấu của bản thân cũng phong phú vô cùng, phán đoán trước mọi sự biến hóa khi lâm trận đều rất xuất sắc, thậm chí có thể đưa ra lựa chọn trong phút chốc.
Lý Thành Long biết mình đã gặp phải đối thủ mạnh, buộc phải chuân rbị tinh thần, dốc toàn lực đối phó.
Trong trận chiến này, đôi bên thực sự ngang tài ngang sức.
Kiếm pháp của Bộ Vân Tiêu phát huy mạnh mẽ, hệt như đường đường chi sư, chính chính chi kỳ, không có xảo quyệt và gian dối, chỉ có sự ngay thẳng.