Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1263 - Chương 1264: Quân Tử Như Ngọc Lý Thành Long!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1264: Quân tử như ngọc Lý Thành Long!

Một phía.

Thanh âm truyền đến: “Chuyện gì thế? Bọn họ dường như đã biết rồi? Làm sao họ biết? Du Đông Thiên ngươi có đáng tin chút nào không vậy? Bí mật như thế có thể đem đi nói khắp nơi sao?”

Tả Lộ Thiên Vương tức giận.

Thân phận bị lộ rồi, lỡ như xảy ra chuyện ai mà đỡ cho nổi?

Vưu Tiểu Ngư: “Làm sao ta biết bọn họ biết được? Dù sao cũng không phải ta nói, không chừng là Nam Chính Càn. Ừm, chắc chắn là Nam Chính Càn.”

“… Cái tật thích đổ thừa của ngươi bao giờ mới có thể sửa được đây!” Tả Lộ Thiên Vương tức đến mức không nói rõ thành lời.

Chuyện này thật sự quá lớn rồi!

Ba Đại Vu bên phía Vu Minh biết, há chẳng phải đồng nghĩa lãnh đạo cao cấp của đối phương đều biết hết luôn sao?

Lãnh đạo cao cấp của đối phương biết, nhưng lãnh đạo cao cấp bên mình lại đa phần không biết, thế thì an toàn của tiểu sư đệ còn được bảo vệ gì nữa chứ?

Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì…

Tả Lộ Thiên Vương không dám nghĩ tiếp nữa, truyền âm cho Vưu Tiểu Ngư nghiêm giọng nói: “Kiểm tra đi!”

Vưu Tiểu Ngư: “Dù sao không phải Nam Chính Càn thì là Ngô Thiết Giang truyền ra ngoài, chỉ có hai người đó là đáng nghi thôi. Đương nhiên, nói không chừng cũng là ngươi… biết đâu ngươi đang ngấp nghé tài sản của chú Tả...”

“Đúng là bực chết ông mà!” Tả Lộ Thiên Vương trực tiếp bùng nổ.

Tổng cộng chỉ có vài người như thế biết rõ sự tình, cảm thấy ngoại trừ bản thân ngươi ra, ai cũng đều đáng nghi?

Chỉ có bản thân ngươi là trong sạch?

Còn nữa… ngươi đổ thừa thì cũng thôi, vậy mà còn ngậm máu phun người.

Đúng là chó táp một miếng sâu tận ba phân.

Lại làm ra sáu tấm thăm mới, khi bộ trưởng Đinh rút thăm cảm thấy có hơi hồi hộp.

Mồ hôi ướt đầy đầu.

Cái gọi là biết càng nhiều, cảm thấy bản thân càng kém. Bộ trưởng Đinh biết lúc rút thăm khi nãy đã xảy ra chuyện gì.

Hai người đó cũng không biết đã phát điên cái gì, đột nhiên lại bộc phát sức mạnh trước mắt mình.

Có lẽ người khác không biết điểm mấu chốt lợi hại trong chuyện này, nhưng trong thâm tâm bộ trưởng Đinh biết rằng, vào thời điểm đó, ngay cả không gian cũng tan nát trước mắt mình!

Chó má thiệt!

Chỉ chênh lệch một chút xíu nữa thôi là lão tử bị nghiền thành bột mịn rồi!

Bây giờ còn muốn lão tử rút thăm một lần nữa à…

Hóa ra người phải bị nghiền nát không phải là bản thân các ngươi sao?

Bộ trưởng Đinh cố gắng hết sức để kiểm soát đôi chân của mình không run rẩy; hắn lấy hết can đảm đưa tay ra rút...

Ể, không có động tĩnh gì!

Không có gì là may mắn rồi!

May mắn bất ngờ!

Bộ trưởng Đinh lặng lẽ lau mồ hôi và nói: “Bốc thăm trận đầu hoàn tất.”

“Trong trận đấu đầu tiên, Lý Thành Long sẽ đấu với Bộ Văn Tiêu.”

Lý Thành Long đứng lên, Tả Tiểu Đa vỗ vào vai hắn: “Nhớ kỹ.”

Lý Thành Long xua cái vẻ buồn bã trước đây đi, hắn cất giọng tự tin: “Nhớ mà!”

Hắn xoa mặt, bước tới trước một bước

Phía sau, Hạng Băng lo lắng nói: “Lý Thành Long, ngươi... ngươi phải cẩn thận.”

Lý Thành Long quay đầu lại, bên mặt trái đột nhiên có một dấu môi anh đào nhỏ nhắn in lên rõ ràng.

Hắn nhoẽn miệng cười: “Ta sẽ không thua.”

Sau đó hắn sải bước đi ra, bộ võ phục trắng như tuyết, tay áo dài bay phấp phới, phiêu dật như tiên.

Khi bước ra ngoài, trong mỗi bước đi của Lý Thành Long, khí chất càng thêm thu thắt một phần, khi lên sàn đấu, hắn đã hoàn toàn thay đổi hình tượng quân tử nho nhã, ôn tồn như ngọc.

Phù Phù đã trải qua rất nhiều buổi dùi mài tu luyện, hình tượng của Phù Phù cũng không còn như trước, cùng lắm cũng là sau khi rèn luyện cùng Tả Tiểu Đa, mới có Phù Phù của trước đây, tầm thường chẳng có tài cán gì, không thể khiến Phù Phù “phù” lên được.

Lý Thành Long của bây giờ, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời, tuy không điển trai lắm nhưng lại toát ra khí chất điềm đạm. Ấn tượng đầu tiên của mọi người là tên này nhẹ nhàng, điềm nhã, ung dung, tự tin.

Có một câu rất phù hợp để hình dung Lý Thành Long của hiện giờ…

Quân tử khiêm tốn, ôn nhu như ngọc.

Đương nhiên, nếu không có dấu răng trên gương mặt thì…

Khụ, sẽ càng tốt hơn.

Phía đối diện, đối thủ của Lý Thành Long là Bộ Vân Tiêu trong trận chiến này đã đứng sẵn trên võ đài.

Là một đàn em chân chính, mặc dù Bộ Vân Tiêu thường rất tự kiêu, không coi ai ra gì, nhưng bây giờ cũng không dám láo xược.

Lý Thành Long bay lên, cả người giống như một cơn gió nhẹ, bay lướt lên đài đấu võ.

Trước tiên hắn hành lễ với ba vị đại soái, sau đó hành lễ với bộ trưởng Đinh, mọi cử chỉ đều rất tự nhiên, toát lên vẻ ung dung tự đắc, càng có một loại ôn nhu nhã nhặn khó tả.

“Tại hạ Lý Thành Long.” Lý Thành Long chào hỏi đối phương, mỉm cười rồi nói: “Bộ huynh, hôm nay được gặp, đúng là vinh hạnh.”

Bộ Vân Tiêu sửng sốt một chút: “Xin chào.”

Lần đầu tiên gặp người mở miệng ra là văn chương khiến Bộ Vân Tiêu thật sự cảm thấy có hơi mất tự nhiên.

Nhưng bên đối thủ lại mỉm cười thân thiết, có cảm giác nhẹ nhàng như cơn gió xuân thoảng qua.

“Bộ huynh đường xa đến đây, suốt đường mệt nhọc, quan san vạn lý, nguy hiểm trùng trùng.”

Lý Thành Long chậm rãi nói: “Bây giờ đến Tiềm Long, bọn ta còn chưa làm trọn ý chủ nhà, thì đã quyết chiến một trận. Bộ huynh, ngại gì nghỉ ngơi một chút?”

Giọng hắn chậm rãi, như một bài hát ru.

Tuy cái khí chất “nho tướng” ôn nhu văn nhã của bản thân lại được tô đậm thêm một lớp, nhưng lúc này mọi người nghe vậy không khỏi cau mày.

Tiểu tử này có vấn đề à?

Sao còn lên võ đài phô trương văn vẻ?

Bộ Vân Tiêu cười khan và nói: “Không cần, ngươi và ta đã định sẽ chiến trận này, chi bằng dứt sớm.”

Hắn bị Lý Thành Long dẫn dắt không biết từ khi nào mà cũng trở nên văn vẻ như vậy, hơn nữa còn tỉa tót từng câu chữ.

Lý Thành Long lịch sự cười, dấu răng bên mặt trái run lên, tao nhã nói: “Đã như thế… Bộ huynh, xin mời thể hiện một chút, cho tiểu đệ chiêm ngưỡng dáng vẻ hiên ngang cùng tuyệt học.”

Bộ Vân Tiêu nhìn dấu răng run rẩy trên mặt đối phương, mặt trái không khỏi run lên, nói: “Xin mời.”

Lý Thành Long tao nhã nói: “Bộ huynh, ta không biết ngươi dùng binh khí gì?”

Bộ Vân Tiêu sững người một lúc: “Ta dùng kiếm.”

Lý Thành Long: “Thật trùng hợp, tiểu đệ ta cũng dùng kiếm.”

Nói rồi.

Lý Thành Long vừa lật cổ tay, vang lên một tiếng keng, Phong Long Kiếm tuốt khỏi vỏ, hàn quang lóe sáng.

Bình Luận (0)
Comment