Lúc này, ba người Đông Phương đại soái, Tây Môn đại soái và Bắc Cung đại soái đều có hứng thú, đương nhiên là không phải có hứng thú với Hạng Băng.
Mà ba người đều là người khôn ngoan, đều nghe ra được ý tứ của Diệp Trường Thanh, dường như hắn không muốn nói ra tên của nam sinh đó?
Tại sao không muốn nói?
Không chỉ là người khôn ngoan, ba vị đại soái còn là những lão giang hồ, sao có thể bị Diệp Trường Thanh qua mặt được?
Tây Môn đại soái và Bắc Cung đại soái còn cáo già hơn, nghĩ đến lão già Đông Phương Chính Dương giỏi Vọng Khí, nên bây giờ mới đặc biệt hỏi tới chuyện này, ắt hẳn lão già đó đã phát hiện ra chỗ bất thường…
Bây giờ thêm phần do dự của Diệp Trường Thanh, trong lòng hai người càng biết nhiều hơn.
Thê slà Tây Môn đại soái vội vàng hỏi tiếp: “Nam sinh đó thì sao? Tên là gì?”
“E hèm, nam sinh đó tên là, là Lý Thành Long.” Diệp Trường Thanh miễn cưỡng nói.
Hắn vẫn chưa quên, bởi vì nhất đại quân sư này, những vị đại soái trước mặt này đều từng gọi điện thoại cho hắn…
Vốn tưởng có thể giấu được, kết quả lại vẫn bị ép hỏi.
Vừa nghe đến cái tên này, Đông Phương đại soái lập tức tức giận.
Sao vừa rồi mình hỏi làm gì? Đợi lát nữa hỏi riêng không được sao?
Bây giờ... thấy mắt của hai lão già Tây Môn Liệt và Bắc Cung Hào sáng như bóng đèn!
Bắc Cung Hào lập tức trợn to hai mắt: “Đó là tân sinh được nhận xét là nhất đại quân sư sao?”
Tây Môn Liệt cũng gật đầu lia lịa: “Thảo nào có mỹ nữ đánh nhau vì hắn, quả nhiên là nhân trung chi long!”
Hai người nhìn nhau cười, đồng thời đắc ý nhìn sắc mặt đen xì như đáy nồi của Dông Phương đại soái.
Lão già này, vậy mà lại muốn im lặng độc chiếm.
Ha ha… ngươi điên rồi à lão già này!
Lúc này, bộ trưởng Lý đang đứng trên võ đài lại cất giọng nói: “Danh sách thi đấu vòng mới, danh sách của Cao Võ Tiềm long đã được vạch ra, bây giờ đến lượt các bạn Đan Nguyên Cảnh thi đấu với nhau, ừm, nguyên tắc thi đấu là... “
Bộ trưởng Đinh hắng giọng: “Đã đến thời gian thi đấu; thắng thua cũng phải mỉm cười, đặt tình bạn lên làm đầu!”
“Khụ khụ khụ...”
Trên đài dưới đài đều vang lên những tiếng ho sặc sụa, liên tục không ngừng, kéo dài không nghỉ.
Bộ trưởng Đinh đứng trên đài đấu võ, mặt đỏ bừng.
May mà nhiều năm nay hắn ở trong chốn quan trường phù du, mặt dày như tường thành từ lâu, nếu không hắn thật sự không chịu đựng được rồi.
Lúc nãy còn nói “thi đấu trên đài đấu võ cũng tương đương với giao chiến trên chiến trường, đao súng không có mắt, sống chết tự gánh chịu”, những lời đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng bây giờ lại đổi thành “thắng thua cũng phải mỉm cười, đặt tình bạn lên đầu”…
Khúc cua này, đúng là cua hơi khét đấy.
Các học sinh của Tiềm Long trên sân đấu cũng tròn xoe mắt, thật sự lĩnh hội được thần công mặt dày của mấy lão già giảo hoạt này rồi.
Hóa ra nó thực sự là như thế này...
Miệng chỉ là hai tấm da, nói thế nào, chỉ thấy da mặt rất dày, da mặt dày rồi thì muốn nói thế nào thì nói thế đó, còn có thể mặt không đổi sắc, điềm tĩnh tự nhiên.
“Cao Võ Tiềm long, Đan Nguyên Cảnh, ba học sinh xuất chiến; Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long, Hạng Xung.”
Trên đài.
Đội thứ hai và đội thứ năm: “Ta, ta lên! Ta là Đan Nguyên Cảnh!...”
“Ta cũng là Đan Nguyên cảnh!”
“Ta là Đan Nguyên cảnh, chiến lực yếu nhất.”
“Ta cũng thế!”
“Đừng giành! Ta mới là Đan Nguyên cảnh thật sự!”
“...”
Trên đài, ba vị đại soái và một bộ trưởng biết được thân phận cảu những tên này trên mặt lần lượt hiện lên mấy đường hắc tuyến.
Mấy tên này sao thế nhỉ?
Sao lại hăng hái như vậy?
Chỉ là Đan Nguyên cảnh nhỏ bé, đáng để các người cảm thấy hứng thú như vậy sao?
Đặc biệt là bất kỳ ai đứng ra thổi một hơi cũng có thể san bằng cái Cao Võ Tiềm Long này, vậy mà lại có hứng thú với trận đấu này...
Đây chẳng phải điên rồi sao…
“Kết quả bốc thăm, đội một, Bộ Vân Tiêu. Đội hai, Vưu Tiểu Ngư?... Đội năm, Băng Tiểu Băng?...”
Giọng của bộ trưởng Đinh đột nhiên trở nên kỳ lạ, gần như không thể kiểm soát được.
Hắn là người biết được thân phận của mấy người này; khi hắn đọc tên, hắn có một cảm giác kỳ lạ như muốn tông thẳng vào tường.
Cái cảm giác khó chịu này là sao chứ!
Bộ Vân Tiêu của đội một đó chính là Đan Nguyên Cảnh thật sự, còn Vưu Tiểu Ngư của đội hai, Băng Tiểu Băng của đội năm... hai người này đúng là hiếp người quá đáng rồi!
Vậy mà lại công khai giả vờ xuống trận chiến đấu với Đan Nguyên Cảnh...
Các ngươi có năng lực như vậy, sao không lên trời luôn đi?
Bộ trưởng Đinh cảm thấy rằng bản thân không thể tiếp tục nhìn được nữa.
Nhưng vẫn có đối thủ bốc thăm, cần có bộ trưởng Đinh chủ trì.
Ba người vs ba người; bộ trưởng Đinh phụ trách bốc thăm.
Vừa đưa tay ra, thấy sáu mẫu thăm không biết làm sao mà di chuyển, sau đó, một tiếng nổ nhẹ vang lên, sáu mẫu thăm lần lượt hóa thành bột vụn.
Bộ trưởng Đinh đứng đó với vẻ mặt thất thần, sắc mặt có chút tái nhợt. Với tu vi cảnh giới của hắn, đương nhiên hắn biết đã xảy ra chuyện gì, vì vậy phản ứng đầu tiên của hắn chỉ là xoay người rời đi.
Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào!
Chỉ xém chút nữa, lão tử bị xé nát rồi đấy!
Dưới đài, Vưu Tiểu Ngư và Băng Tiểu Băng nhìn nhau, đằng đằng sát khí!
Cả hai đều muốn rút được một người nào đó.
Vừa rồi đã âm thầm giao chiến một lần, cho dù đã cật lực khống chế, nhưng hai bên đều đang nỗ lực hết mình để chấp nhận tấm thăm đang lành lặn của hai người bỗng chốc bị hủy hoại, còn xém chút xé nát bộ trưởng Đinh...
“Không ai được phép ra tay!” Vưu Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi nói.
“Là ngươi làm càn trước!” Băng Tiểu Băng nói.
“Sao các ngươi biết?” Vưu Tiểu Ngư nói.
“Hừ! Ngươi quản được sao?” Băng Tiểu Băng.
“Nếu ngươi rút được, ngươi chắc biết rõ rồi!” Vưu Tiểu Ngư.
“Ta còn biết rõ hơn ngươi!” Băng Tiểu Băng.
Vưu Tiểu Ngư hừ một tiếng, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Mẹ nó, sao phía Vu Minh lại biết được?
Bên phía hắn, trước mắt chỉ có hai vợ chồng này, Nam Chính Càn, Ngô Thiết Giang, còn có hắn và cha hắn biết, tính tới tính lui, tổng cộng chỉ có sáu người!
Thậm chí ngay cả đám người Đông Phương cũng không biết chân tướng trong đó.
Nhưng Băng Tiểu Băng này... ba người Băng Tiểu Băng này dường như đã biết rồi?
Là ai đã tiết lộ tin tức này nhỉ?
Tim Vưu Tiểu Ngư như đang lộn nhào.