Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1261 - Chương 1262: Tuyển Người Xuất Chiến

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1262: Tuyển người xuất chiến

Nhưng khăng khăng chỉ có mình Lý Thành Long, cứng rắn đến mức mình đồng da sắt, ngơ đến không cảm giác, nắm đấm nồi đất lớn hằng ngày giáng xuống trên mặt Hạng Băng.....

Đoạn thời gian này tới nay, Văn Hành Thiên thấy tên xấu xa Tả Tiểu Đa không ngừng châm ngòi, hôm nay nói Vũ Yên Nhi hình như thích Lý Thành Long.... bây giờ hai người đều không ở đây, e rằng hai người đã đi hẹn hò rồi, sau đó Hạng Băng đi tìm Lý Thành Long đánh một trận.

Ngày mai lại châm ngòi nói ánh mắt Chân Phiêu Phiêu nhìn Lý Thành Long không đúng, có dấu hiệu nhớ nhung..... sau đó Hạng Băng lại xông đến đánh Lý Thành Long một trận.....

Sau đó tự Tả Tiểu Đa lén lút trốn ở một bên vừa xem náo nhiệt, vừa vui vẻ giậm chân....

Đối với hành vi xấu xa này, Văn Hành Thiên sớm đã cực kì nhức đầu.

Một người hèn hạ, một người ngốc nghếch, còn có một đứa con gái ngốc yêu trong lòng khó mở miệng....

Sao ta lại dạy ra một đám học sinh như vậy.

Chuyện này không chỉ Tả Tiểu Đa, ngay cả đám người Mạnh Trường Quân đều trong lòng biết rõ ràng, rành mạch, nhưng chính xác là từng người nghẹn đến hỏng, chính là không nói rõ ràng cho Lý Thành Long, mỗi lần trong lòng Hạng Băng khó chịu đều đi tìm Lý Thành Long đánh nhau, trái lại mọi người ở phía sau theo đuôi xem náo nhiệt....

Có một lần trong lớp hai người bắt đầu làm, kết quả tất cả mọi người trong lớp, tất cả nam nữ đều đồng loạt lén lút nhìn trộm ở cửa sổ....

Đấy là một đám quái quỷ gì vậy......

Nhóm bạn cùng lớp này đã bị tiêm nhiễm bởi tính khí đê tiện của Tả Tiểu Đa.

Ai ai cũng đem cái tính hả hê trên nỗi đau người khác, thích xem náo nhiệt phát huy một cách triệt để...

Đặc biệt là nét mặt ủ rũ ngơ ngác hoàn toàn không biết tiền căn hậu quả sau mỗi lần Lý Thành Long bị đánh... nó trở thành nguồn cơn hạnh phúc của cả lớp trong thời gian đó...

Tuy mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác đó của Lý Thành Long là Văn Hành Thiên muốn bất cười, cũng lén tham gia xem náo nhiệt nhiều lần rồi hả hê vui vẻ trong đó… nhưng mà…

Bây giờ là lúc nào?

Các lãnh đạo cao cấp đỉnh phong của đại lục đang theo dõi...

“Mau đi dỗ đi!” Văn Hành Thiên liếc Lý Thành Long một cái.

Lý Thành Long bụng đầy mưu trí đột nhiên sạch trơn, ủy khuất đi đến trước mặt Hạng Băng: “Đừng khóc nữa.”

“...” Hạng Băng xoay người đi tiếp tục khóc.

“Còn khóc nữa ta đánh chết ngươi!” Lý Thành Long ‘dỗ dành’.

Mọi người xém chút nữa ngất đi, trước giờ chưa từng nghe có ai dỗ dành người khác kiểu này?

Kết quả, Hạng Băng lập tức nín khóc, ngẩng đầu lên hung tợn nhoẽn miệng nói: “Ngươi dám!”

Lý Thành Long quay đầu lại: “Dỗ xong rồi.”

“...”

Tả Tiểu Đa đặt mông xuống ghế co rúm lại.

Sắc mặt Văn Hành Thiên cũng rất kỳ quái, cuối cùng hắn thở dài, vẫy tay ra hiệu ngồi xuống.

Ta phục các ngươi luôn.

Mỗi người có một mối duyên nợ của riêng mình, nghe trời định đoạt, thuận nước đẩy thuyền vậy!

“Ở đằng kia... có chuyện gì vậy?”

Đông Phương đại soái rất có hứng thú, ánh mắt rất chăm chú.

Vừa rồi hắn còn tưởng rằng là học sinh đánh nhau, cũng không quan tâm lắm, chỉ tùy tiện liếc nhìn qua một cái, nhưng sau cái liếc mắt này, hắn liền cảm giác được sự khác biệt, vô cùng khác biệt.

Bởi vì... bên đó khí vận ngút trời!

Tưởng chừng như cũng có thể tạo ra một cái hố chứa một luồng khí vận kinh người giữa ban ngày!

Bản thân Đông Phương đại soái là một trong số ít cao thủ Vọng Khí trong thiên hạ, dường như là người đầu tiên ở tinh hồn, nhìn thoáng qua, khiến hắn kinh ngạc đến mức sắp thốt ra thành tiếng.

Khí vận dày đặc như thế, vậy mà lại cực kỳ hiếm thấy!

Đám người đó là ai?

So với khí vận khổng lồ này, Tiêu Quân Nghi có khí tướng gần như thái tử phi đã chết trước đây dường như chẳng là cái gì cả!

Phát hiện kinh ngạc này, khiến Đông Phương đại soái không khỏi lộ vẻ xúc động, nên mới có câu hỏi kia.

Nghe có vẻ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng trong lòng Đông Phương đại soái đã có tính toán sẵn rồi.

Trên đài, đám người Diệp Trường Thanh đang viết ra danh sách xuất chiến; và đội một đội hai đội năm bến đó cũng đang đặt ra danh sách.

Nghe vậy, Diệp Trường Thanh căn bản không phát hiện ra ý đồ thật sự của Đông Phương đại soái, lúng túng ho khan một tiếng, nói: “Cái này, là mâu thuẫn đánh nhau giữa con trai và con gái, chẳng liên quan hệ đến chuyện chính...”

Đương nhiên Diệp Trường Thanh cũng biết rõ chuyện này.

Hạng Cuồng Nhân là hiệu phó, hắn không ít lần than ngắn thở dài ở văn phòng, nói cháu gái mình để ý một tên đầu gỗ đánh chết cũng không chịu thông suốt, thật sự đúng là gia môn bất hạnh, không biết phải làm sao.

Nhưng mỗi lần lão ta nói ra, đám người Diệp Trường Thanh đều nhìn thấy đó rõ ràng là vẻ mặt đắc ý, càng cảm thấy lão già đó căn bản là đang khoe khoang, khoe khoang cháu gái mình là hoa có chủ, xứng đáng với lương nhân.

Cho nên thời gian lâu dần, đám người Diệp Trường Thanh không ai không biết.

Hơn nữa, nguyên do cơ bản là do Tả Tiểu Đa khiêu khích, mọi người cũng đều biết rõ.

Trong lòng ai nấy chỉ cảm thấy bất lực ngao ngán.

Có cái tên đê tiện Tả Tiểu Đa làm loạn trong trường học, ngày nào cũng làm đến mức gà bay chó nhảy hỗn loạn cả lên.

Nhưng thành thật mà nói, Cao Võ Tiềm long dường như đã lâu không được sôi nổi như năm nay...

Tần suất tranh giành bàn ăn mỗi ngày ít nhất gấp trăm lần những năm trước... gãy tay gãy chân là chuyện thường ngày.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận, tuy trước mắt đều là chướng khí mịt mù, nhưng xét tới sức mạnh cá thể của học sinh toàn trường thì lại phát triển quá mức giống như bị quất roi, tiến bộ rất nhanh.

Vượt xa so với tiến độ cùng kỳ của những năm trước, thậm chí là… vượt gấp mấy lần!

Sự thay đổi như này khiến các sinh viên những năm cuối phải tu luyện một cách điên cuồng bạt mạng: lỡ như bị Tả Tiểu Đa đánh đến lớp một năm tư, thậm chí đánh hết cả Cao Võ Tiềm Long… há chẳng phải mọi người sẽ mất mặt đến mức muốn độn thổ luôn sao?

Bây giờ thấy Đông Phương đại soái hỏi, Diệp Trường Thanh chỉ đành giả ngốc để gạt hắn, mong là có thể giấu diếm được.

Hiển nhiên Đông Phương đại soái không hài lòng với câu trả lời của Diệp Trường Thanh, hỏi thêm một câu: “Học sinh đó tên là gì?”

Diệp Trường Thanh ho khan một tiếng: “Cô gái đó là chắt của hiệu phó Hạng, tên là Hạng Băng.”

Bình Luận (0)
Comment