Bụng khó chịu không chỗ phát tiết, lại giận chó đánh mèo lên người mấy vị đại soái.
Miệng Cao Xảo Nhi thức thời ngậm lại không nói.
Tả Tiểu Đa thấy đã đạt được hiệu quả, cũng sáng suốt không tiếp lời.
Hạng Băng càng thêm phẫn nộ: “Sao giờ các ngươi không nói nữa? Có phải vì ta qua đây không? Nếu chê ta phiền, vậy ta đi là được!”
Lý Thành Long bên đó duỗi đầu qua nói: “Xin các ngươi nhỏ tiếng một chút, các lãnh đạo còn đang thương lượng đó, ngươi vội cái gì? Cục diện lớn như vậy, không thể ngừng một chút, cẩn thận không chút sao?”
Lửa giận của Hạng Băng cuối cùng tìm được mục tiêu phát tiết, phẫn nộ nói: “Ai nói chuyện với ngươi? Tra nam!”
Vẻ mặt Lý Thành Long lập tức ngơ ngác.
Tra nam?
Đây là đang nói ta á?
Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới.
Mình cũng có một ngày có thể gắn liền với từ này, nhưng mình dù có muốn tra, cũng không ai để tra, tra ai chứ?!
Nhưng vấn đề này vẫn không thể phản bác, lập tức rụt cổ, không nói chuyện.
Hạng Băng càng tức giận, khí thế to lớn: “Sao lại không nói nữa? Tra nam!”
Cơn tức giận của nàng cuối cùng bùng cháy, gần như nghẹn cả ngày, lúc này, chính là bộc phát mà không thể thu dọn.
Như một thùng dầu khổng lồ, đã cháy, hơn nữa thế lửa rất lớn.
Sắp nổ!
Lý Thành Long nhìn Hạng Băng được voi đòi tiên, cuối cùng không nhịn được trả đũa lại nói: “Ta xem ra, đây là ngươi tóm được ai thì xé người đó, bớt phát điên với ta! Ai là tra nam! Ngươi không thể nói bậy!”
Hạng Băng trong cơn tức giận: “Tra nam! Tra nam! Tra nam! Chính là nói ngươi tra nam!”
Lý Thành Long càng thêm tức giận, cãi lại nói: “Ngươi đủ rồi nha, ta tra ai, tra ngươi à?!”
Câu này, lập tức dẫn nổ thùng thuốc súng.
Nổ rồi!
“Ngươi lại còn muốn tra ta!”
Hạng Băng la hét một tiếng rồi đánh đến, bắt được Lý Thành Long đánh một trận, lập tức cái ghế rầm ngã thành một mảng, hiện trường một mảng lộn xộn, không ít bạn học ngạc nhiên hô to nhảy vọt ra một bên.
Thế nào Lý Thành Long cũng không ngờ Hạng Băng sẽ đột nhiên phát điên vào lúc này, ở nơi nghiêm túc như vậy, lại dám ngang nhiên động thủ.
Trắng trợn như vậy, không quan tâm?!
Dưới tình huống không có bất kì chuẩn bị gì, bị Hạng Băng ném xuống đất, nắm đấm như cuồng phong bão táp liên tục đánh lên. Nhưng Lý Thành Long vẫn kiêng dè ảnh hưởng không dám đánh trả, chốc lát đã bị đánh vô số quyền cước, bả vai cũng bị Hạng Băng cắn một cái, chỉ đau đến hít khí gào khóc lớn tiếng: “Ngươi buông.... ngươi buông ra.... ui da.... ngươi nhả ra...”
Hạng Băng khó khăn lắm mới chiếm được tiện nghi, nào chịu buông?
Liều mạng cắn không buông, nước mắt cũng lăn xuống.
Nàng đã nhịn cả trận, từ khi bắt đầu đại hội, Cao Xảo Nhi tiếp cận, cả quá trình, cả mười trận thi đấu Hạng Băng đều không sao xem được, chỉ dựng thẳng lỗ tai, hết sức chăm chú nghe động tĩnh bên này, dư quang khóe mắt giống như que hàn hàn ở bên cạnh.
Mắt nhìn hai người ngươi một câu ta một câu, lại có thể nói đến khí thế ngất trời, thỉnh thoảng lại còn đổi sang dùng truyền âm, rõ ràng là không muốn bị người khác nghe thấy......
Lại nhìn thử nụ cười mờ ám đầy mặt....
Nhất định các ngươi đang thương lượng chuyện gì đáng xấu hổ!
Hạng Băng có thể nhịn đến bây giờ mới phát tác, đã là không dễ dàng gì rồi, áp chế lửa giận một lần rồi một lần.
Mà bây giờ đã đấu võ, dứt khoát phá vỡ bình, trút trái tim cực kì tức giận ra, đánh Lý Thành Long đến đầy đầu là cục u, vẫn không chịu dừng lại.
Đầu tiên Lý Thành Long lấy đại cục làm trọng, luôn cố nén bị đánh, nhưng Hạng Băng vẫn luôn không chịu buông tay, cuối cùng không nhịn được, tức giận nói: “Con gái như ngươi không chút biết điều, cho rằng ta sợ ngươi sao!?”
Đột nhiên phát lực, lập tức xoay người, ngựa quen đường cũ áp Hạng Băng xuống dưới, đùng một tiếng đầu đập vào sàn nhà cứng, một quả đấm lớn sắp đánh xuống: “Ngươi muốn bị đánh!”
Đang sắp đánh xuống, lại nhìn thấy trong mắt Hạng Băng ào ào đều là nước mắt, không khỏi ngây người, ngừng tay hỏi: “Ngươi đánh ta...... ngươi khóc cái gì? Ta còn không khóc đây này!”
“Tra nam!” Hạng Băng giống như hổ điên thẳng eo, lại cắn một cái lên mặt trái của Lý Thành Long, trong miệng hu hu một tiếng, cắn cứng ngắc không nhả.
Lý Thành Long gào khóc hét: “Mau kéo nàng ấy ra..... người đàn bà này điên rồi.....”
Giờ này phút này, Văn Hành Thiên đã tức giận đến khuôn mặt đều tím.
Nơi nghiêm túc như vậy, trên lớp tự xưng mình là thành viên đủ tinh anh lại làm ra chuyện này.
Ngay cả vài vị đại soái trên đài cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua.
Tất cả đội một, đội hai, đội năm hứng thú dạt dào xoay đầu qua xem, hai mắt đầy hưng phấn, rõ ràng trong mắt những người này, sớm đã miên man bất định, lập tức não bổ sung thêm kịch lớn tình yêu vườn trường ngược luyến mười mấy tập!
“Tả Tiểu Đa!”
Văn Hành Thiên tức giận: “Ngươi còn ngây ra đó làm gì!”
Tả Tiểu Đa đang vui sướng khi người gặp họa cười không ngừng, nghe nói ngơ ngác một trận: “Ta làm sao?”
“Nếu ngươi không châm ngòi..... sao có thể bắt đầu đánh?”
Văn Hành Thiên nhìn thấy mọi chuyện trong mắt, thấy tên này còn đang giả vờ hồ đồ, hận không thể một đấm đánh bay hắn!
“Thân là lớp trưởng, thấy có chuyện xảy ra, không biết ngăn lại trong khoảnh khắc đầu tiên, còn đổ dầu thêm lửa, nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau kéo bọn họ ra, là ngươi chê ta ngày thường thu dọn cho ngươi còn ít sao?”
“Khụ khụ........”
Tả Tiểu Đa bên cạnh thanh minh: “Ta nào có châm ngòi, quả thực tăng thêm tội lỗi......” Vừa cùng Hạng Xung ra tay, tách hai người ra.
Lý Thành Long bị đánh toàn thân đầy bụi đất vẻ mặt ủ rũ ngơ ngác, vốn dĩ hắn không biết vì sao, đột nhiên bị đánh.
Người đánh, Hạng Băng, lặng lẽ rơi lệ, giống như là nhận hết uất ức....
Văn Hành Thiên hận rèn sắt không thành thép nhìn Lý Thành Long, tức giận nói: “Còn không mau đi dỗ đi.”
Lý Thành Long cực kì tủi thân kêu lên: “Thầy Văn, ngươi không thể thiên vị thế được, nhưng ta đơn phương bị đánh, đã nói là nam nữ bình đẳng cơ mà...”
Vẻ mặt Văn Hành Thiên lập tức đen thành đáy nồi.
Đm, cái danh xưng giáo chủ của Cương Thiết thần giáo như ngươi, thực sự gọi không sai chút nào!
Từ thời gian dài như vậy đến nay, Hạng Băng có ý với Lý Thành Long, toàn lớp một, có ai không biết?
Ngay cả Văn Hành Thiên cũng thấy rõ mồn một, rõ tất cả....