Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1275 - Chương 1276: Không Thể Thua! Không Thể Thua!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1276: Không thể thua! Không thể thua!

Haizzz, khó xử nha!

Nhìn thấy Tả Lộ Thiên Vương nửa ngày không trả lời, Du Đông Thiên lại truy hỏi một câu.

“Ngươi mau quyết định đi, chuyện này chỉ đợi ngươi quăng túi Càn Khôn đó.”

Tả Lộ Thiên Vương muốn chửi má nó.

Vãi nồi…..

Tên khốn này càng sống kĩ năng quăng nồi càng luyện thuần thục rồi, quả thực chính là thường xuyên, bất cứ lúc nào, cũng quăng nồi!

Mình làm ra chuyện này, sau đó đẩy lên người của người khác….

Sau đó, hình như bản thân hắn giống như không quan tâm!

Bên đó, Liệt Hỏa Đại Vu bắt đầu dương dương đắc ý: “Hê hê, không dám cược chứ gì? Ta biết các ngươi không dám cược! He he…”

“Cược!”

Tả Lộ Thiên Vương nhanh chóng cắn răng nói: “10% thì 10%! Các ngươi không thể chơi xấu!”

Liệt Hỏa Đại Vu tràn đầy tự kiêu: “Chuyện chơi xấu, người Vu Minh chúng ta xưa nay không làm! Trái lại các ngươi, chơi xấu hoàn toàn là chuyện cơm bữa, cá cược với các ngươi, ta còn thực sự có chút không yên tâm, bắt buộc lập lời thề Thiên Đạo!”

“Lập thì lập!”

Du Đông Thiên lập tức lấy lại tinh thần, giành đồng ý trước, sau đó bắt đầu thề trước tiên.

Vợ của Tả Lộ Thiên Vương hung hăn nhéo Tả Lộ Thiên Vương một cái.

Sao ngươi luôn làm loại chuyện này vậy?

Không phải vừa mới thề rồi, sau này tuyệt đối không cùng làm việc với Du Đông Thiên nữa sao?

Mới mấy ngày trước, nội thương còn chưa lành, đã quên rồi à?

Tả Lộ Thiên Vương tỏ vẻ rất đáng thương, ta cũng rất bất đắc dĩ!

Chuyện này, nếu Tả Tiểu Đa thua, nhất định tên này sẽ quăng nồi cho ta, thậm chí hắn sẽ nói thế nào, ta đều đã nghĩ ra: Khi đó ta nói cược 5% chơi thôi, nhưng Liệt Hỏa cứ muốn cược 10%, ta không dám làm chủ, vì thế thương lượng cùng Tả Lộ, sau đó Tả Lộ đồng ý 10%, sau đó mới cược, nào ngờ sẽ thua?

Ngươi nghe xem, lời này có khuyết điểm không?

Hoàn toàn là ‘sự thật’ luôn đó?

Nhưng dựa theo giọng điệu của hắn nói ra, không phải vấn đề như vậy, vốn dĩ không có trách nhiệm của Du Đông Thiên hắn…. tất cả tội lỗi, đều do ta Tả Lộ gánh!

Nhưng nếu Tả Tiểu Đa thắng, thắng hơn cả 10% vật tư trở về.

Chắc chắn Du Đông Thiên sẽ nói như vầy: Lúc đó ta nói cược 5%, nhưng Liệt Hỏa cứ muốn tặng không đồ ăn, nói là cược 10%, chẳng qua cẩn thận, ta vẫn thương lượng một chút với Tả Lộ trước, sau đó mới đồng ý, cuối cùng kết quả thực sự thắng rồi, hahaha quá đã…..

Đây cũng hoàn toàn là ‘sự thật’ luôn, không có cách nào phản bác đúng không?

Vẫn là kiểu Tả Lộ Thiên Vương muốn cãi lại, cũng không đưa ra được bất kì lý do nào.

Nhưng kết quả như vậy, ít nhất có tám phần công lao đều là của Du Đông Thiên!

Đây chính là nghệ thuật ngôn ngữ của Du Đông Thiên.

Tả Lộ Thiên Vương mấy lần muốn đảo ngược chuyện này, chỉ cảm thấy trong bụng từng trận buồn bực.

Đời này của lão tử thực sự bất hạnh!

Biết tên khốn này, còn quăng không ra.

Con mẹ nói, đây là đời đời kiếp kiếp trước thắp sai nén hương nào rồi.

Từ nhỏ đến lớn luôn bị hãm hại, lúc nhỏ mỗi lần đều là hắn gây rối, ta bị đánh, sau khi trưởng thành, mỗi lần đều là hắn quăng nồi, ta cõng nồi.

Hơn nữa có lúc bản thân ta còn không biết chuyện gì bị gắn một cái nồi đen lớn trên đầu.

Mỗi lần sau khi sư phụ đánh mình xong, nghe một cái lại cõng nồi, thế là lại bị đánh một lần, lần trước đánh nhầm ngươi, lần này đánh ngươi nhớ không lâu!

Nhưng ta trêu ai chọc ai chứ?

Đời này nồi đen mà lão tử cõng, thật sự đếm cũng không đếm được.....

Tả Lộ Thiên Vương nghĩ đến cuộc đời của mình, chính là một mảng sụt sịt.

Tiểu sư đệ à, ngươi mau trưởng thành đi, đợi ngươi lớn rồi, do ngươi đi đối phó Du Đông Thiên nhé, ngươi đi hợp tác với Du Đông Thiên, ngươi làm Tả Lộ Thiên Vương đi.

Thân tâm ta kiệt quệ, không thể tiếp tục....

Đời này ta không muốn tiếp xúc với hắn!

Dưới đài, nhanh chóng chốt tiền cược, tất cả lập lời thề thiên đạo, cũng hoàn thành theo.

Đám người Liệt Hỏa ngồi lại, khoảng khắc đầu tiên đã truyền âm cho Băng Minh Đại Vu: “Người anh em, dù sao ngươi cũng đừng thua nhé, vừa nãy chúng ta làm một cuộc mua bán lớn....”

Trên đài trong lòng Băng Minh Đại Vu tràn đầy ngơ ngác.

Trên đài ta đánh cược, dưới đài các ngươi cũng đánh cược, đến nỗi náo nhiệt như vậy sao?

Đm.....

Sao ta cảm thấy mình giống như một con khỉ bị người ta đùa giỡn vậy?

Trên đài ta lao vào đánh nhau, bên dưới các ngươi đánh cược cười ha ha......

Bà nội nó.....

Lão tử vẫn giành bể đầu mới giành được cơ hội giao đấu lần này, kết quả lại như vậy.

Trên đài, dưới đài, đánh cược đều đã thành lập.

Tả Tiểu Đa chậm rãi lùi về, trong mắt trạng thái ý chí chiến đấu trước đó chưa từng có bắt đầu bốc lên.

Ta có thể không biết tên đối diện thực ra là đại lão ẩn núp nào?

Thật sự ta ngốc à?

Nhưng ngươi áp chế thực lực tu vi bản thân xuống trình độ Đan Nguyên cảnh đấu với ta, cho dù ngươi là đại lão, cũng đừng hòng thắng ta!

Thực tế không ổn, lão tử đưa ra át chủ bài!

Vốn dĩ Tả Tiểu Đa không muốn dùng đến át chủ bài, đánh không lại, thì nhận thua thôi, không mất mặt.

Lại nói, Tả Tiểu Đa ta cũng không sợ mất mặt.

Nhưng sau khi đã biết Băng Hồn này, Tả Tiểu Đa lập tức quyết định.

Khối tinh hoa Băng Hồn này, chắc chắn ta phải thắng cho được!

Nhất định phải thắng!

Bắt buộc phải thắng!

Không được thua!

Tuyệt đối không thể thua!

.............

Đối diện, Băng Minh Đại Vu hóa thân thành Băng Tiểu Băng cũng dần dần hạ quyết tâm, trong mắt trong lòng toàn là ý chí chiến đấu hào hùng.

Không thể thua!

Lần này, thực sự không thể thua!

Nếu chỉ có hai người chiến đấu, vậy không sao cả, dù sao khối Băng Hồn mình giữ lại cũng không có tác dụng, mà người Vu Minh khác cũng không có thể chất thích hợp có thể chịu được....

Nhiều năm như vậy, Băng Hồn đã dần xuất hiện trạng thái hấp hối, cho dù thực sự đưa cho Tả Tiểu Đa cũng không sao, trái lại tiểu tử này chỉ là thể chất Viêm Dương, hắn cũng không dùng được.

Dù sao mình đã có mộtt khối Băng Hồn phát triển đến mức như mặt trời ban trưa, hơn người lại khó vừa mắt, cho thì cho thôi.

Nhưng bây giờ.... tình thế đã thay đổi rồi!

Tiền cược cũng đổi rồi!

Biến thành 10% tổng thu hoạch cuối cùng khi tiến vào di tích không gian!

Điều này khiến trong lòng Băng Minh Đại Vu run cầm cập.

Liệt Hỏa ơi là Liệt Hỏa, ngươi thực sự dám chơi đấy, lần trước chuyện ngươi thua vợ ngươi, ngươi quên rồi à? Lại còn tính xấu không đổi, còn muốn cược?

Hơn nữa còn lấy lão tử ra cược!

Di tích không gian này bao lớn người biết không??

Bây giờ còn không phải khẳng định, nhưng lỡ như di tích không gian này rất lớn, cực kì lớn.

Bình Luận (0)
Comment