Vậy thì 10% thu hoạch bên trong, nói không chừng chính là phần đủ khiến thế cục đại lục xảy ra thay đổi!
Đè gánh nặng như vậy lên vai lão tử, Liệt Hỏa ngươi lại nghĩ ra được.
Nếu thua từ trong tay ta...... hơn nữa còn thua một tiểu bối trong đấu võ chính diện......
Vậy từ nay về sau ở đại lục Vu Minh, Băng Minh ta đúng là xác thực lưu truyền vĩnh viễn!
Chắc chắn Liệt Hỏa muốn ném nồi cho ta, tên này nói không chừng ngược lại sẽ tố cáo ta, nói ta nhẹ tay với...... tên vô lại đó trong trận đấu.
Không thể thua!
Tuyệt đối không thể thua!
Ta còn nghĩ thử trước.... lỡ như thua làm thế nào quăng nồi đi đây? Tiểu tử này, xem ra sắp điên....
Loan đao mà Băng Hồn hóa thành, trên bầu trời vèo vèo run lên, không gian phía trước, dần dần bắt đầu nở ra từng đóa băng hoa!
Băng Hồn có linh, mặc dù cùng bị Băng Minh Đại Vu áp chế cảnh giới, nhưng theo bản năng nó lại cảm giác được, trận đấu này rất quan trọng!
Còn có chính là, trên người của người đối diện, luồng khí tức nóng rực đó, thật sự rất đáng ghét!
Thứ nóng hổi đó, phiền chết.
Chiến!
Chiến!
Băng Hồn tự gào thét, vô số băng hoa tụ thành hình, bay lượn xung quanh.
Lớp băng dưới chân càng góp càng dày, càng ngày càng cứng rắn.
Hàn ý cũng theo thời gian dài càng ngày càng nặng, cho dù đám người Đông Phương đại soái, cũng bắt đầu vận công chống đỡ.
Đối diện, toàn thân Tả Tiểu Đa một mảng lửa đỏ, không chút ảnh hưởng bởi môi trường băng hàn xung quanh.
Vô số hơi nước, vù vù sôi trào bốc lên.
Để nhằm ổn định, bây giờ hắn vận hành, vẫn là Viêm Dương Chân Kinh nhất trọng, Đại Nhật Viêm Dương!
Giữ lại nhị trọng, làm đường rút...
Tả Tiểu Đa lật tay, đột nhiên vèo một cái rút ra trường kiếm, một lưỡi kiếm mỏng bay nhẹ, giống như một dòng nước mùa thu, cầm trong tay.
“Kiếm này tên là Linh Miêu.”
Vẻ Tả Tiểu Đa làm màu: “Trọng lượng thực tám lạng, mỏng như giấy, chém sắt như chém bùn, chính là vũ khí sắc bén hàng đầu thiên hạ!”
Khóe miệng Băng Minh co rút.
Đao của ta đã giới thiệu một lượt, ngươi lại còn giỏi như vậy.
Lại nói, chẳng qua là một vật chết, ngay cả linh tính cũng không có, ngươi tự tin cái giống gì!
Nhưng lời này cũng chỉ có thể trái lương tâm nói một câu: “Kiếm tốt!”
Tả Tiểu Đa vuốt ve kiếm trong tay, sụt sịt nói: “Băng huynh, thanh kiếm này, chính là cuộc đời này ta quý nhất, cũng là tập hợp tinh túy tu vi cả đời của ta!”
Băng Minh hừ một tiếng: “Không phải ngươi là thiết quyền công tử sao?”
Tên này lại gọi ta là Băng huynh.... vai vế của ngươi đủ đạt đến đó sao.
Tả Tiểu Đa giận dữ khó chịu, nói: “Băng huynh, lời này sai rồi, biệt hiệu giang hồ, chính là biệt hiệu giang hồ, bản thân ngươi xưng là thiết chưởng nổi trên mặt nước, kết quả lại dùng chân đọ sức với ta nãy giờ, bây giờ lại lấy đao ra, thế này lại nói thế nào?”
Tả Tiểu Đa rất khó chịu, phẫn nộ nói: “Từng người các ngươi giấu đầu lòi đuôi, chuyên gia mánh khóe, tự ngươi nói xem, vừa nãy nếu ta tin ngươi, chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi?”
“Như vậy không quang minh lỗi lạc! Hứ!”
Dưới đài.
Tả Lộ Thiên Vương truyền âm cho Du Đông Thiên nói: “Tính cách tiểu tử này hợp với ngươi, quả thực rất hiếm.”
Lập tức Du Đông Thiên cảm thấy mình bị sỉ nhục, toàn thân không khỏi ngứa ngáy, truyền âm mắng: “Đó là đồ vô sỉ nhất mạch chính thống sư môn các ngươi, có quan hệ cái lông gì với ta?”
“Haha….”
Tả Lộ xoay đầu đi, nói chuyện với vợ mình, không để ý Hữu Lộ nữa.
Hữu Lộ Thiên Vương tức giận bất bình, hùng hổ: “Quả thực là nói xấu…. Ta chỗ nào vô sỉ như vậy…”
Đột nhiên giọng nói dừng lại, im bặt.
Trong lòng ngạc nhiên đến cả người đổ mồ hôi lạnh, may mà đầu tiểu tử Tả Lộ này dùng tốt, đổi thành lời của ta nhất định phải lừa gạt tống tiền một trận: ngươi nói sư phụ nhất mạch chính thống vô sỉ, ta phải nói với ông cụ hắn! Ngươi đợi đó!
Sau đó chính là muốn cái gì thì được cái đó, chắc chắn mọi việc đều thuận lợi.
Nghĩ đến đây, Tả Lộ không khỏi liếc mắt, trong lòng khinh thường: tên ngốc này, tiện nghi mà hắn dâng đến cửa như vậy lại không phản ứng…. khinh thường!
Băng Minh Đại Vu trên đài rõ ràng cũng đã bị lời vô sỉ của Tả Tiểu Đa làm cho khiếp sợ.
Với thân phận của hắn, cho dù cải trang, cũng sẽ không tranh luận kiểu hành vi ấu trĩ ‘Rõ ràng là ngươi gạt ta trước’ với Tả Tiểu Đa.
Ngoài tức giận một trận, trầm giọng nói: “Ra tay đi!”
Tả Tiểu Đa trợn mắt, không hài lòng nói: “Mới bị người ta vạch trần mánh lới của mình, đã muốn trở mặt ra tay… nhân phẩm này… chậc chậc chậc…”
Băng Minh bị hắn làm tức đến bật cười.
Cầm đao lên, thầm nghĩ ta lại không sợ ngươi kéo dài thời gian, Băng Hồn của ta luôn bố trí hàn băng, ngươi càng kéo dài thời gian cũng chỉ là ngươi thiệt thòi.
Cuối cùng, Tả Tiểu Đa cảm thấy gần được rồi, Viêm Dương Chân Kinh của mình đã đạt đến mức công hành tràn đầy.
Một tay cầm kiếm, tùy ý tiện tay, đột nhiên trường kiếm bổ ra một khe hở không gian, hét: “Đến đây!”
Trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, một màn kì cảnh, bất ngờ xuất hiện trên lôi đài!
Kinh hồn đập vào mắt, động tâm động phách!
Trên lôi đài.
Trước mắt đều là một mảng trắng bạc, đóng băng trời đất, đông cứng không gian.
Chỉ có Tả Tiểu Đa đứng thẳng lại có hơi nóng bốc lên.
Mà theo Tả Tiểu Đa lên tiếng thở ra, cả người bất thình lình tiến lên trước một bước.
Một bước này bước lên, Viêm Dương Chân Kinh nhất trọng, Đại Nhật Viêm Dương lại bạo phát đến cực hạn, giống như trong một mảng băng tuyết ngập trời, một mặt trời khổng lồ tỏa ra nhiệt lượng vô tận, bất giờ xuất hiện, hào hùng mà xuất hiện!
Nhiệt lượng vô cùng mà khó lời nào có thể hình dung, ầm ầm bạo phát!
Cực lạnh và cực nóng, hai thuộc tính năng lượng tương phản cực đoan, hung hăn va chạm một chỗ!
Trong một lúc, một đoàn sương mù giống như một đám mây hình nấm, mù mịt xuất hiện, giống như một vụ nổ khổng lồ cuồn cuộn xông thiên, xông đến trên bầu trời của lôi đài, lại nghe tiếng sấm chớp, tiếng sét đánh ầm vang không dứt bên tai!
Giao chiến của hai người, lại có thể vì người tạo ra dị tượng thời tiết, sau một lúc, một luồng cầu vồng đẹp đẽ, chói lọi rơi xuống lôi đài, hồi lâu không tan. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cực kì rực rỡ, sáng đẹp động lòng người, như mộng như ảo, mê loạn ánh mắt.
Vô số học sinh kinh ngạc hô to không ngừng.
“Đẹp quá!”
“Quá đẹp!”
“……”