Mà ánh cầu vồng như vậy bao phủ, hai người trên đài, một người cầm kiếm, một người cầm đao, giống như hai luồng gió xoáy va chạm cùng một chỗ!
Một người như băng sơn triều tịch, một người như Liệt Dương trên không!
Theo sự đối chiến liên tục của hai người, sương mù cuồn cuộn không ngừng sinh sôi, càng bốc lên dữ dội, hơn nữa, dần dần hình thành tầng mây dày đặc trên lôi đài, đến nổi không kịp đánh tan!
Mà theo thời gian dài vận khí dày đặc bao trùm lôi đài, dần hình thành kỳ cảnh, kỳ quan nhiều màu sắc, xem đến khen ngợi không ngừng.
Chỉ là trên lôi đài mấy chục mét, bên dưới tầng mấy chính là cầu vòng cong cong.
Dưới cầu vòng, hai người ta đến ta tiến, đủ mọi phong cách.
Tất cả tuyệt tốc thân pháp đều cực kỳ nhanh, đao quang lóe sáng, kiếm khí tung hoành, chiến đấu cực đoan không chút nương tay.
Mà lần dùng binh khí này, Tả Tiểu Đa có ưu thế trước tiên, lập tức có chút không đủ nhìn.
Băng Minh Đại Vu đối diện hết sức chăm chú theo dõi trận chiến đấu, đã rất lâu hắn không nghiêm túc như vậy.
Nhưng bây giờ, thực sự không thua được.
Mặc kệ là thanh danh hay là vật chất, Băng Minh Đại Vu đều không thể thua được, càng không gánh được oan ức.
Hắn vẫn nghiêm khắc khắc chế tu vi của mình, duy trì ở cảnh giới đỉnh Đan Nguyên cảnh, không dám có chút vượt qua. Lúc đợi ở đây, nhất định phải chú ý!
Tuyệt đối không thể bị người khác nắm được sơ hở.
Bởi vì, phía dưới có một người cực kỳ không biết xấu hổ.
Chỉ cần mình sử dụng sức mạnh uy năng hơi vượt qua Đan Nguyên cảnh, hắn sẽ lập tức lên võ đài, phán định mình thua. Đến lúc đó danh chính ngôn thuận lấy đi 10% vật tư của Vu Minh.
Nếu thực sự là như vậy, Băng Minh cảm giác chi bằng mình mua một miếng đậu hũ đập đầu chết ở đây cho xong.
Nếu thật sự bị đánh bại, không sao, sức mạnh không đạt tới thì có cách gì được? Nhưng bởi vì mình thua một cách xấu hổ, Băng Minh Đại Vu cảm giác mình có thể bị mấy người khác coi như quả cầu đá một năm!
Cho nên tuyệt đối phải tránh loại sai lầm này.
Nhưng cho dù là ở Đan Nguyên cảnh, hắn và con đao trong tay vẫn hòa hợp thành một thể, giữa hai bên toàn toàn không có ngăn cách.
Ta chính là đao, đao chính là ta.
Thậm chí không cần hành động, chỉ dựa vào thần niệm để điều khiển, cây đao có thể hành động tự nhiên, thể hiện ra biến hóa tuyệt diệu nhất, phát huy ra uy lực cực mạnh mà không thể phát huy được khi ở trong tay người khác.
Băng tuyết bay lả tả, trời giá rét, Băng Phách gào thét đáp lại, điên cuồng xâm nhập tấn công.
Tả Tiểu Đa ở đối diện, dưới chân ánh sao huy hoàng, vô cùng sáng lạn, nhưng sau một lát liền thay đổi bộ pháp, biến thành giống như vô hình vô ảnh.
Hắn không biết nguyên nhân gì, Tinh Không Bộ mới chỉ bước ra hai ba bước, đã bị Băng Tiểu Băng đối diện phá giải trong phút chốc, hơn nữa ánh đao càng như phụ cốt chi thư đuổi chém phần thân dưới của mình, thiếu chút nữa là bị thiệt, bị thua tại chỗ.
“Vãi... sợ chết ta rồi...”
Công pháp Côn Lôn đạo môn không được...... Nghĩ đến đây, Tả Tiểu Đa đang rục rịch xuất ra Đoán Đang Thối, nhưng cũng không dám hành động.
Chẳng may ra ngoài đã bị chém một…
Thì xong đời rồi.
Tả Tiểu Đa thấy tình hình trước mắt không ổn, quyết định thật nhanh chuyển thành bộ pháp mà cha truyền cho mình.
Theo như cha nói, loại này bộ pháp, tên là...... Tả Đạo Bàng Môn!
Điểm đặc sắc nhất của bộ pháp này, chính là mỗi một bước đều tiến hành động tác bằng cách thức mà người bình thường không thể dự đoán, liên kết lại, nhưng không có kẽ sở, không sơ hở.
Bộ pháp này, có thể nói là bộ khó luyện nhất trong bí thuật công pháp khinh công mà Tả Trường Lộ truyền dạy cho hai chị em, nhưng sau khi luyện thành công bộ pháp này, hiệu năng mà nó thể hiện ra cực lớn, mạnh đến mức khiến Tả Tiểu Đa cũng phải tặc lưỡi.
Lấy ví dụ một cách trực quan nhất: nếu Tả Tiểu Đa chiến thắng một đối thủ, ra tay toàn lực cũng cần mười chiêu trở lên, nhưng sử dụng bộ pháp này, phối hợp với binh khí, lại có thể đánh chết đối phương chỉ trong một chiêu!
Ừm, đặc điểm của bộ pháp này là ra tay lúc người ta không đề phòng, bất ngờ ngoài dự liệu, không ngờ, đối chiến giao đấu ưu tiên dồn địch vào chỗ chết, nếu miễn cưỡng nương tay, ngược lại sẽ tạo thành khuyết điểm, cho nên những cuộc chiến không quan trọng, không được mang ra sử dụng.
Ra tay, chính là tuyệt sát!
Một khuyết điểm của bộ pháp này, phải cần linh lực cực kỳ khổng lồ chống đỡ mới có thể sử dụng.
Dù sao mỗi một bước của bộ pháp này đều là đi trên không, tuyệt đối không chạm xuống mặt đất, cần tiêu hao lượng lớn linh lực chân nguyên, cũng là điều hợp tình hợp lý.
Ánh đao lóng lánh, bao trùm Tả Tiểu Đa ở bên trong.
Nhưng cơ thể của Tả Tiểu Đa lại vụt đi vụt lại trong ánh đao với bước chân quỷ dị, lúc trái lúc phải, lúc cao lúc thấp, thân pháp quỷ dị đến mức khiến Băng Minh Đại Vu cũng phải cau mày vì nó.
“Bộ pháp này, sao lại giống như bộ pháp của người đó... Nhưng với tu vi của tên nhóc này, hẳn là không điều khiển được bộ pháp này mới đúng…”
Băng Tiểu Băng hừ một tiếng trong lòng.
Ban đầu, mình giao đấu với người đó, miễn cưỡng chống đỡ đến hai trăm chiêu đã bị một cước đá bay ngược trở về, bộ pháp lúc đó, hình như hơi giống với bộ pháp mà Tả Tiểu Đa thi triển...
Nhưng, bộ pháp của người đó, một khi thi triển ra, ngay cả không gian giao đấu cũng sẽ xoay vòng cùng động tác của người đó, đó là vượt qua thời gian và không gian.
Còn bộ pháp mà Tả Tiểu Đa đang thi triển, tuy rằng uy lực hơi nhỏ, nhưng về chiêu thức, lại dường như nhẹ nhàng hơn.
Kể cả người có tu vi nông cạn như Tả Tiểu Đa cũng có thể thi triển thân pháp siêu thoát như vậy!
“Lão khốn khiếp kia vẫn cho ta bất ngờ như trước, không biết là tận hết sức lực vì con trai, cải tạo lại bộ pháp của mình thành cấp thấp, hay là tu vi cao hơn một bậc, mở rộng thêm một bước thân pháp, mặc kệ là kết quả nào, mẹ kiếp, đều khốn khiếp…”
Băng Minh tức giận mắng chửi liên tục trong lòng.
Tinh tinh tinh.
Băng Phách trong tay phát ra âm thành gào rú nhức tai, từng luồng khí lạnh tràn nhập khắp trời.
Đồ đáng ghét, đóng băng chết ngươi! Đóng băng chết ngươi! Đóng băng chết ngươi!