Nhưng đối phương lại như mặt trời trên không, từ đầu đến cuối sừng sững bất động, kiếm trong tay, lại bay lên bay xuống, giống như trường giang đại hải cuồn cuộn bất tuyệt.
Nhiệt lượng toàn thân, vô cùng vô tận, đối diện với sự tấn công giá lạnh của Băng Phách, vốn rất thờ ơ.
Chỉ tiếc, đối mặt với sự hợp nhất của người và đao một cách hoàn hảo của Băng Minh Đại Vu, kiếm pháp của Tả Tiểu Đa dần dần bị đao pháp của đối phương khắc chế.
Dần dần rơi vào thế yếu, hơn nữa càng lúc càng khó thi triển.
Cho dù thân pháp “Bàng Môn Tả Đạo” thần diệu như thế nào, khiến người ta bất ngờ không thể đề phòng như thế nào, khó mà nắm bắt như thế nào, có thể bảo tồn sức lực, nhưng chung quy lại cần phối hợp linh lực chân nguyên dồi dào mới có thể thi triển.
Cho dù căn cơ của Tả Tiểu Đa thâm hậu, vượt xa tu giả Đan Nguyên tầm thường, nhưng cũng có giới hạn của nó, đợi sau khi nguyên khí tiêu hao đến mức độ nhất định, thân pháp sẽ khó mà duy trì liên tục, tới lúc đó, chính là lúc bại trận!
Hơn nữa hiện tại kiếm pháp của Tả Tiểu Đa chỉ tầm thường, làm sao có thể so sánh được với thiên biến vạn hóa của Băng Minh Đại Vu?
Dưới võ đài, sắc mặt của Tả Hữu Thiên Vương và mấy vị nguyên soái trên võ đài đều rất khó coi.
Bọn họ có con mắt thế nào, làm sao không nhìn ra huyền bí trong đó.
Sắp bại?
Chỉ nghe thấy một tiếng thét dài, Tả Tiểu Đa quát: “Xem Xuân Vũ Mênh Mông kiếm của ta đây!”
Đột nhiên kiếm quang biến đổi, một luồng ý cảnh khoan thai bất chợt xông ra, tức thì thay đổi khí thế võ đài, tất cả mọi người cảm giác được, ở trên lôi đài, đột nhiên xuất hiện một vùng mưa xuân mênh mông!
Giống như hạt mưa mùa xuân, li ti liên miên, như có như không, lại không rơi xuống chỗ nào, không thấm vào chỗ nào.
Bất giác, đã thấm vào lòng người.
Vô số học sinh nhìn thấy Xuân Vũ Mênh Mông kiếm này, dường như cũng trở nên yếu lòng, Tâm Đạo, loại mưa xuân này, thích hợp nhất là dẫn theo bạn gái... bên hồ tĩnh mịch, liễu rủ trên đường, lặng lẽ đi bên nhau...
Kiếm quang giống như hạt mưa, rơi xuống liên miên mù mịt, không dừng lại ở bất cứ chỗ nào.
Cùng với tiếng ngâm dài của Tả Tiểu Đa: “Nước dập dờn bừng khi nắng rọi. Nước nhạt nhòa xanh buổi mưa về. Linh Miêu ví tựa Tiên Tử. Điểm trang đậm nhạt vẻ gì cũng xinh…”
Tiếng ngâm phiêu bồng, thật đúng là vô cùng siêu tục.
Những người nghe được đều phải cảm thán, màn mưa này, ý cảnh này, bài thơ tuyệt vời này… Đúng là kết hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, không ngờ Tả Tiểu Đa lại là văn hào, một tài tử, một thi nhân...
Tên nhóc này lại toàn tài như vậy?
Việc này… việc này thật sự là quá bất ngờ, sao ông trời lại sủng ái trên nhóc này như vậy?
Nhưng những người có tố chất về văn học cao còn chú ý tới, câu thơ thứ ba hơi kỳ lạ, không cùng một trình độ với ba câu còn lại, nếu có thể đổi một câu khác thì sẽ hay hơn…
Còn Băng Minh Đại Vu đối diện lại dường như chửi nó!
Đạo văn!
Đạo văn một cách trắng trợn!
Rõ ràng là Ti Vũ kiếm của Lão đại!
Tên nhóc nhà ngươi lại sửa thành cái gì mà Xuân Vũ Mênh Mông kiếm thì cũng thôi đi, lại còn kết hợp với một bài thơ, giống như là thơ kiếm song tuyệt, kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh… về bản chất chính là đạo văn một cách công khai!
Thật vô liêm sỉ!
Còn Ti Vũ kiếm này, khụ khụ, Xuân Vũ Mênh Mông kiếm vừa xuất ra, lập tức cứu vãn mấy phần yếu thế.
Nhưng lúc Tả Tiểu Đa sử dụng kiếm pháp này đến lần thứ hai, một chiêu trong đó lại bị Băng Minh tìm được sơ hở phá vỡ kiếm thế, phá vỡ phòng thủ mạnh mẽ, một đao chém xuống, thế khí vô cùng
Tả Tiểu Đa lại khởi động Tả Đạo Bàng Môn, soạt một cái tiếng nứt vang lên, một bên ống quần bị toạc ra; may mà cũng không tổn thương đến da thịt.
Chỉ là, quần dài đã biến thành quần khố, tô thêm vài nét quyến rũ phong vị.
Mưa xuân lần thứ hai dâng lên, từng hạt mưa ở giữa lóe sáng, rơi xuống bốn phương tám hướng; vừa chạm xuống đã đi, nhưng, hạt mưa lấp lánh lại không ngừng không nghỉ.
“Xem Xuân Vũ Quý Như Du Kiếm của ta đây!”
Tiếng ngâm dài của Tả Tiểu Đa : “Mưa phùn làm đường đi bóng loáng, từ xa nhìn như có màu cỏ, lại gần chẳng có gì, đây là lúc đẹp nhất của mùa xuân trong một năm, vì khắp kinh đô các hàng liễu như mờ trong sương khói.”
“Đúng là bài thơ hay đặc biệt!” Băng Tiểu Băng khen ngợi.
Rõ ràng là Tiểu Vũ Kiếm của lão đại!
Lại bị tên nhóc này đạo văn thay tên đổi một lần nữa…
Hơn nữa còn kết hợp một bài thơ, lại phối hợp vô cùng tuyệt diệu như vậy, ý cảnh phù hợp như vậy, quả thực là xứng đôi vừa lứa, không một kẽ hở, hợp đến không thể nào hợp hơn…
Với một bài thơ một kiếm ý này, cho dù đích thân Lão đại đứng ra chứng minh, nói hắn mới là người sáng tạo ra kiếm pháp, cũng chưa chắc có người tin!
Một bài thơ, một bộ kiếm pháp của người ta kết hợp tuyệt vời tự nhiên, Hồng Thủy Đại Vu người cũng thật không biết xấu hổ đấy? Lại còn nói bộ kiếm pháp này là do ngươi sáng tạo ra?
Ngươi làm thơ cho ta xem xem!
Mẹ kiếp, tên nhóc này vờ như không có quan hệ với Lão đại Hồng Thủy, thật đúng là dốc hết tâm huyết, nhọc lòng!
Hiếm thấy người văn vẻ nho nhã như vậy! Bố nhà ngươi!
Ừm, câu bố nhà ngươi, mắng thật sảng khoái!
Trong lòng Băng Minh Đại càng thêm tức giận, tốc độ ra tay nhanh thêm mấy phần.
Trên võ đài.
Mấy vị đại soái đều rất hài lòng.
“Thơ hay, đúng là bài thơ hay. Không ngờ xem đấu võ, lại có thể được hưởng thụ như này, hiệu trưởng Diệp, Tả Tiểu Đa này văn vẻ thật không tồi, quý trường coi trọng cả văn lẫn võ, dạy học sinh rất tốt đấy.”
Diệp Trường Thanh thộn mặt ra.
Cao Võ Tiềm Long ta coi trọng cả văn lẫn võ từ lúc nào? Sao ta không biết?
Ừm, sao tên nhóc kém cỏi Tả Tiểu Đa này lại có tố chất văn học như vậy? Việc này cũng không phù hợp con người của hắn, không che đậy được mà!
Đương nhiên kiếm pháp là kiếm pháp hay.
Nhưng thất bại lớn nhất là… Tả Tiểu Đa vốn không ngờ rằng, đối phương rất quen thuộc với mấy bộ kiếm pháp này!
Trên võ đài, Tả Tiểu Đa không ngừng biến hóa kiếm pháp, căng não để đối phó đối phương. Nhưng kiếm pháp vừa xuất ra đã bị khắc chế. Kiếm pháp của cha nuôi bị khắc chế, kiếm phá học được từ Cao Võ Tiềm Long bị khắc chế.