Bởi vì chiến lực cao nhất của Đan Nguyên cảnh trong sự hiểu biết của bản thân hắn thật sự không so nổi với thực lực Đan Nguyên cảnh mà Tả Tiểu Đa đang có hiện tại, thậm chí có thêm sự giúp đỡ của Băng Phách cũng gần như là dưới tình huống hai đấu một nhưng vẫn thua!
Sau lưng, vẻ mặt của ba người vợ chồng Liệt Hỏa và Đan Không cực kỳ khó coi, giống như cha mẹ chết.
Đậu xanh, thế là... Thua rồi, thua mất trọn 10% số vật thu được rồi!
Như này thì sau khi trở về sẽ giải thích như nào đây?
Băng Minh ơi là Băng Minh, sao ngươi lại thua vậy chứ?
Không chỉ thua thôi đâu, hơn nữa còn là thua đôi.
Bên phía bản thân Băng Minh còn thua một đạo Băng Phách.
Theo như phía ba người hai vợ chồng Liệt Hỏa và Đan Không Đại Vu thấy được thì giá trị của đạo Băng Phách kia thậm chí không dưới 10% số vật thu được, ý nghĩa thực sự là vật quý từ xưa đến nay đấy, không chừng còn để cho đại lục Tinh Hồn sinh ra một vị Băng Chúc đại năng sánh vai với Băng Minh cũng nên!
Haizz, lần này sau khi trở về thì thật sự sẽ khó giải thích rồi?
Liệt Hỏa mờ mịt trong lòng.
Lần đi ra này của bọn họ là giấu Hồng Thủy Đại Vu để đi, dự tính ban đầu vốn dĩ chỉ là muốn đến xem thử con nuôi của Hồng Thủy để thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ.
Để lúc trở về khoác lác ba hoa, hơn nữa còn có thể tới khiêu khích lão đại một chút.
Bọn ta không đánh lại ngươi nhưng bọn ta có thể khiêu khích ngươi, chỉ có một việc thu nhận con nuôi thôi thì sao đủ được, bọn ta phải tự mắt nhìn thấy mới được tính là thỏa đáng...
Ôm lấy suy nghĩ đen tối như vậy, ba người bìu ríu vợ con mà đến đây.
Vậy mà kết quả nhận lại...
Lúc này thật sự là lỗ muốn phá sản luôn rồi.
Nếu như trở về nói với Hồng Thủy là: Anh em chúng ta vì muốn cười trên nỗi đau của người khác cộng thêm tính tò mò nên đã đi xem con nuôi của ngươi, ừm, Hồng Thủy tức giận.
Băng Minh và con nuôi của ngươi đánh nhau một trận, thua rồi. Băng Minh thua một đạo Băng Phách. Thế là Hồng Thủy tức giận gấp hai lần.
Sau đó, thật sự ngại quá đi, vật tư bên trong di tích không gian lần này ấy, bọn ta cũng thua mất 10% rồi... Hồng Thủy tức giận gấp ba lần.
Ừm, bởi vì Băng Minh thua rồi nên cá cược của bọn ta cũng thua theo đó luôn...
Ồ?
Con mẹ nó cái này có vẻ như có thể đổ lỗi mà nhỉ?
Ba người nhìn nhau rồi nhìn thoáng qua Băng Minh đang chán nản, trong mắt lộ ra vẻ kỳ lạ: Cái tội này, Băng Minh kiểu gì chả phải gánh... Ai kêu ngươi nhất định phải lên đấy đánh nhau chứ?
Bọn ta cũng đâu có ai ép ngươi lên đâu, là ngươi tự mình đòi lên trên võ đài cho bằng được, kết quả thua rồi...
Ngươi đường đường là một trong mười hai Đại Vu lại thua một chàng trai vai dưới Đan Nguyên cảnh, tội này ngươi không gánh thì ai gánh chứ?!
Đây không phải là vì các anh em không coi trọng nghĩa khí nha!
Du Đông Thiên ha ha ha cười lớn ở bên này, không ngừng vỗ đùi: “Thắng rồi, thắng rồi, ta thật sự là sáng suốt uy phong, quả quyết tinh tường mà!”
“Ha ha ha ha... Ta thật may mắn! Thật may mắn...”
Hữu Lộ Thiên Vương vui đến mức tít cả mắt.
Vẻ mặt của vợ chồng Tả Lộ Thiên Vương đều đen lại.
U là trời!
Sau này nhất định không xuất hiện cùng hắn nữa!
Thật sự là không biết xấu hổ.
Chỉ cần ngươi may mắn thôi hả? Cái đồ không có lương tâm!
Trên võ đài.
Dưới sự chuyển động với toàn bộ sức lực của chùy của Tả Tiểu Đa, Băng Tiểu Băng đã bị hắn đánh khỏi võ đài, bản thân vẫn chưa chịu dừng lại.
Thế mà vẫn còn hét lên: “Xem kiếm! Xem kiếm!”
Từng chùy mạnh mẽ đánh ra mười mấy chùy không khí, mới chịu dừng tay.
Sau đó...
Ba vị đại soái một vị bộ trưởng đều đen mặt lại, vẻ mặt méo mó nghe tên nhóc con này liên tục đánh đấm kêu hô, đợi đến khi hắn dừng lại mới đồng thời ra tay, gió lớn vù vù thổi bay toàn bộ những hơi nước mây mù đầy trên bầu trời đi!
Tên nhóc con này rõ ràng là không muốn để lộ... màn kịch này diễn hay thật!
Diễn viên kỳ cựu chắc.
Chỉ trong chốc lát đã lộ ra hình ảnh oai hùng của Tả Tiểu Đa trên võ đài.
Chỉ nhìn thấy hắn mặc đồ trắng không nhiễm bụi trần, tay cầm trường kiếm sắc bén lấp lánh, thần sắc trên người lúc này vẫn chưa tiêu tan, quả nhiên là khí thế chấn động tuyệt thế, siêu dật bất phàm.
Lúc này khi nhìn thấy sương mù dày đặc đã tan đi hết, Tả Tiểu Đa đứng trên võ đài với phong thái nho nhã, xoay xoay cổ tay, sắc bén lóe lên, Linh Miêu Kiếm soạt một tiếng lập tức quay về vỏ kiếm, hành động cử chỉ vô cùng tự nhiên.
Sau đó lại xoay cổ tay một cái... Kiếm đã tiếp vào nhẫn không gian, sau đó là chắp tay, mỉm cười, hành lễ, giọng nói nhanh nhã mang theo hơi thở khoan thai: “Băng huynh, nhường rồi.”
Đến cả giọng nói cũng lộ vẻ lịch sự tao nhã, nhìn thì thấy thật sự là nho nhã tự nhiên, phong độ nhẹ nhàng, thiên tài Võ đạo, tài hoa phong lưu.
Bên dưới, Băng Minh hít một hơi: “Lợi hại, thật sự rất lợi hại.”
Tả Tiểu Đa ha ha cười lớn: “Băng huynh, chiêu cuối cùng lúc nãy ấy, thắng một phát thật sự là quá may mắn, nhát kiếm đấy đã là át chủ bài cuối cùng của ta rồi, chiêu Tuyệt Sát Phong Vũ Kiếm đấy chính là kế thừa từ viễn cổ, được mệnh danh là tuyệt chiêu tối cao của thế hệ Kiếm Thần Tây Môn Đại Tuyết trong truyền thuyết vào một vạn tám nghìn năm trước! Ta cũng vì có duyên nên mới học được, ngươi đã ép ta dùng đến chiêu kiếm cuối cùng rồi, có thể nói là đối thủ mạnh ta chưa từng thấy bao giờ.”
Băng Minh: “...”
Tả Tiểu Đa thản nhiên cười nói: “Băng huynh, không biết tối nay ngươi có rảnh không? Ngươi với ta vừa gặp đã thổ lộ tâm tình, khoảng cách như bạn bè cũ, cùng chung chí hướng, kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức... Nhất là chúng ta còn có tiền cược vẫn chưa giao, ta cũng có món quà khác muốn tặng cho Băng huynh đây... Hay là tối nay ta mời ngươi ăn cơm nhé?”
Tên nhóc con này lo sợ đối phương nói ra át chủ bài của hắn, nên mặc dù tốc độ nói chuyện rất từ tốn nhưng vẫn cứ nói mãi không ngừng.
Võ nghệ cao siêu từ xưa đến nay như hắn lại có thể đưa ra lời mời khách, còn bổ sung thêm, ngươi cũng không thiệt thòi đâu, ta còn có quà đáp lễ...
Ừm, chỉ cần bây giờ ngươi không nói gì thì xem như xong việc.
Sương mù dày đặc vừa rồi khiến mắt không thể nhìn thấy gì, đưa tay ra còn không thấy được năm ngón, cho dù dùng chùy trong đấy...