Haizzz, có lẽ không ai nhìn thấy đâu nhỉ?
Một chút nữa phải nói với đám người thầy Văn, xem thử xem có thể mua chuộc đám người đại soái che giấu con át chủ bài này của ta hay không?
Đại năng nhìn thấy trong trận chiến vừa rồi có hơi nhiều đấy, vậy chẳng phải là thiệt chết ta rồi sao.
Át chủ bài của ta rất có thể đã bị rất nhiều người nhìn thấy rồi.
Nhưng ba vị đại soái này rất nhanh sẽ phải rời đi, đi trấn giữ biên ải... Có lẽ bọn họ sẽ không để lộ đâu nhỉ?
Với lại chúng ta còn là người một phe...
Bây giờ chính là Băng Tiểu Băng này và những người bạn kia của hắn...
“Tuyệt Sát Phong Vũ Kiếm...” Băng Minh Đại Vu sững sờ không nói nên lời, nói: “Thật sự sắc bén, vô địch vô đối.”
Ta nghe hiểu rồi, ngươi đừng nói nữa.
Chuyện này ấy, cho dù ngươi bảo ta đi nói thì ta cũng sẽ không dám nói, vì ta còn lo lắng hơn ngươi.
“Thế nào?” Tả Tiểu Đa tiếp tục thao thao bất tuyệt mời gọi trên võ đài: “Tối nay đến chỗ ta ăn cơm, chỗ ta có rượu ngon đấy.”
“Ta cũng đi nữa.” Bên khác, Hữu Lộ Thiên Vương nói vào.
Cuộc đánh cược vẫn chưa kết thúc mà, thắng là thắng nhưng có vài lời vẫn muốn nói.
“Ồ, Vưu Tiểu Ngư, ngươi cũng đi hả? Được, cũng được cũng được, vậy cứ tính một mình ngươi là được rồi!” Tả Tiểu Đa nói.
“Ta cũng đi.” Tả Lộ Thiên Vương nói: “Ta và vợ ta đều đi.”
“Ta tên Vân Tiểu Hổ, kia là vợ ta Bạch Tiểu Đóa.”
Tả Tiểu Đa ho khan một tiếng, tên nhóc này từ đầu đến cuối chưa từng để lộ thực lực, vậy mà lại muốn bìu ríu vợ con đến ăn của ta uống của ta...
Hừm, rồi Vân Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Đóa... Thật sự nghĩ là ông đây nghe không biết đấy là tên giả hả?!
Nhưng dưới ánh mắt của nhiều người, chỉ có thể nói: “Được thôi được thôi, hoan nghênh hoan nghênh, càng nhiều người càng náo nhiệt.”
Đội năm bên này, Liệt Hỏa Đại Vu giơ tay: “Như vậy hả, vậy ta cũng đi, ta và vợ ta còn có Băng Tiểu Băng và Khổng Tiểu Đan đều đi. Ngươi yên tâm, hắn thua ngươi thứ gì, bọn ta sẽ chịu trách nhiệm giám sát hắn lấy ra, sẽ không thiếu của ngươi đâu.”
Hai mắt Tả Tiểu Đa lập tức phát sáng, như này hiểu chuyện hơn nhiều nè, lời này nói rộng rãi biết bao, hiểu người thêm vui vẻ!
“Được!”
Tả Tiểu Đa nói: “Mọi người đều đến hết đi, ta sẽ làm một bàn thức ăn ngon đãi mọi người.”
“Được! Có lòng rồi!”
“Hôm nay dùng võ để kết bạn, thật sự vui vẻ, may mắn chiến thắng cũng thật áy náy.” Tả Tiểu Đa lưu loát nói một đống lời khiêm tốn.
Cuối cùng bây giờ có thể khẳng định được, quả thật không có ai nói lời vạch trần bản thân, đương nhiên cũng yên tâm, có thể im miệng được rồi.
Bộ trưởng Đinh vốn có chút chiếu cố Tả Tiểu Đa, tên nhóc con này đã tặng cho con gái của mình 1000kg thịt Yêu Vương, con gái cứ gặp người là lại khen Tả Tiểu Đa có tâm.
Bây giờ còn nhìn thấy tên nhóc con này có mức độ thiên tài như vậy, có thể đánh thắng cả Băng Minh Đại Vu...
Đây là thành tích rất khá, chỉ từ một điểm đấy để nói, ó tiềm năng tương lai ít nhất cũng là cấp bậc Thiên Vương!
Lúc này, càng nhìn Tả Tiểu Đa càng thấy thuận mắt, đáng tiếc còn nhỏ quá, hơn nữa con gái cũng đã kết hôn rồi, nếu không nếu có con rể như vậy thì quả thật là nằm mơ cũng có thể vui đến tỉnh giấc.
“Trận đấu này, Cao Võ Tiềm Long, Tả Tiểu Đa thắng.”
Tả Tiểu Đa tự hào quay về.
Trận chiến này đánh đến chấn động lòng người, đến lúc này thì tất cả mọi người mới có thể yên tâm.
Còn Đông Phương đại soái đang lén lút truyền âm với Diệp Trường Thanh: “Chuyện này ngươi đều biết rõ rồi đúng không?”
Trong lòng Diệp Trường Thanh vô cùng hổ thẹn: “Đúng, biết rõ rồi. Trước kia thuộc hạ không rõ sự tình, nhiều lần đụng chạm đến đại soái, mong đại soái giáng tội, trừng phạt.”
Đông Phương đại soái nói: “Lập trường cá nhân ta có khác biệt, lúc trước ngươi dùng thân phận hiệu trưởng của Cao Võ Tiềm Long để đứng ra vì chuyện của học sinh, theo lý là chuyện đương nhiên, chính là gương mẫu đạo đức nghề giáo, ta phạt ngươi làm gì, hơn hết thứ khiến ta thật sự vui vẻ an tâm chính là lúc trước khi tra thử tâm trạng của học sinh tại Cao Võ Tiềm Long thì có rất nhiều học sinh đang suy nghĩ, đều có minh ngộ, nhân tài bên phía Cao Võ Tiềm Long thật sự rất nhiều. Nhưng chuyện tất cả số người chết ở 10 trận chiến trước đó vẫn có rất nhiều người vẫn còn phẫn uất trong lòng.”
“Chuyện này bọn ta không tiện ra mặt để trực tiếp làm sáng tỏ. Nếu như bọn ta làm rõ thì đồng nghĩa với việc nhất định phải ép chết Trung Nguyên Vương. Nhưng phía trên không có ý định đó, vậy nên cũng rất bất lực...”
Diệp Trường Thanh ngầm hiểu ý: “Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ đã tổ chức cho giáo viên các lớp để giải thích cho các học sinh.”
Đông Phương đại soái nói: “Ta đã chuyển một văn kiện qua điện thoại cho ngươi, trên đó viết rõ nguồn gốc đầu đuôi chuyện này cùng danh tính lý lịch thật sự của những người đã bị giết đấy, toàn bộ là sự việc của con riêng của Trung Nguyên Vương. Hơn nữa lần này là hành động lớn mang tính toàn quốc... Toàn diện, hoàn toàn dọn sạch tất cả lực lượng bè phái của Trung Nguyên Vương... Hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rồi. Cảm ơn đại soái.”
“Ừm, cần phải dẫn dắt cảm xúc của học sinh, nhưng đối với những cá biệt không chịu tiếp nhận giải thích mà chỉ quan tâm xử trí theo cảm tính bản thân thì nhớ là không cần phải nương tay. Ngươi đây là trường học Cao Võ, không phải trường học văn hóa giáo dục. Quản lý trường học đôi lúc cũng cần phải có một vài thủ đoạn lôi đình.”
Đông Phương đại soái nhắc nhở nói: “Người trẻ tuổi sức lực dồi dào, ham thích cái đẹp, vì tình mà có thể tha thứ được, cũng có thể hiểu được. Nhưng vì cái đẹp mà say đắm, đánh mất thần thức trong sáng thì tuyệt đối không thể chọn được. Biết rõ không có hy vọng, biết rõ đối phương có mưu đồ mà vẫn lấy danh nghĩa tình yêu, cái gọi là “Chỉ cần ngươi hạnh phúc thì chính là tất cả”, loại suy nghĩ mù quáng ra sức vì đối phương đấy không phải là si tình mà là ngu dốt. Đối với những loại người như vậy thì sẽ không bao giờ được tuyển dụng vào quân đội và chính trị!”
“Bởi vì loại người như vậy không chỉ khó lòng trọng dụng hơn nữa còn làm hỏng chuyện lớn. Thời kỳ hòa bình có lẽ có thể mặc hắn hành động, mặc hắn buông thả, hiện nay tại thời điểm sống chết tồn vong lại không thể để bọn họ tùy hứng mà làm nữa!”
“Vâng, thuộc hạ xin tuân theo chỉ bảo của đại soái.”
“Ngươi đi đi.”