Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1292 - Chương 1293: Mời Nghe, Tấu Nói: Tả Tiểu Đa Kể Truyện Cũ (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1293: Mời nghe, tấu nói: Tả Tiểu Đa kể truyện cũ (2)

Lý Thành Long: “Người thứ ba có gì đặc biệt không?”

Tả Tiểu Đa: “Người thứ ba này thì có chút đáng thương, gia đình không chỉ có nghèo thôi đâu; Hơn nữa còn mắc bệnh quanh năm, ốm yếu, vì vậy mà mọi người đều gọi hắn là Tiểu Bệnh.”

Lý Thành Long lắc đầu: “Một người đáng thương.”

Tả Tiểu Đa: “Dưới sự nôn nóng chờ đợi, cuối cùng Tiểu Bệnh cũng đến rồi. Sau đó người giàu đã bước đến hỏi.”

Lý Thành Long: “Hỏi gì vậy?”

Tả Tiểu Đa quay đầu, nhìn Băng Tiểu Băng nói: “...”

Vào đúng lúc này, Liệt Tiểu Hỏa, Khổng Tiểu Đan, Vân Tiểu Hổ, Vưu Tiểu Ngư, Bạch Tiểu Đóa, Tuyết Tiểu Lạc nhìn Băng Tiểu Băng cùng lúc mở miệng: “... Người giàu hỏi như này nè, Tiểu Bệnh à, ngươi đến nhà ta dùng cơm mang cho ta cái gì vậy?”

Băng Tiểu Băng cạn lời.

Nhiều người như vậy nhưng có vẻ như chỉ có ta mang theo đồ tới thôi không đúng sao? Mặc dù là bị thua mất...

Tả Tiểu Đa nhăn mặt nói: “Yên lặng nào.”

Lý Thành Long: “Tên Tiểu Bệnh đấy trả lời như nào?”

Tả Tiểu Đa nói: “Tên Tiểu Bệnh đó thì thật thà hơn nhiều, hắn đáp: Đại ca, tiểu đệ ta chỉ có đôi vai này còn có chút sức lực, thế nên ta vác đến cho ngươi một cái đầu nè...”

“Ha ha ha ha ha... Vác đến một cái đầu...”

Tất cả mọi người có mặt tại đó đều cười như điên.

Băng Tiểu Băng trầm mặt một lúc cuối cùng cũng bật cười, con mẹ nó tên khốn nạn này, mé nó thật sự biết cách hại người khác mà.

Trong lúc nhất thời, tiếng cười rung chuyển cả trời.

Con người chính là kỳ lạ như vậy đấy, ở trước mặt nhiều người như thế, nếu như chỉ có một người bị hại thì sợ rằng sẽ là kết oán cả đời, khó lòng tiêu tan; Nhưng bây giờ đã có liên tiếp đến mấy người bị hại, ngược lại mọi người đều đã xem như đây là một câu chuyện cười, cười hùa cho có.

Mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng giận rồi giận cuối cùng lại cảm thấy trở nên vui vẻ.

Tả Tiểu Đa cười ha ha, sau đấy nói: “Bốn vị, ha ha, chỉ là một câu chuyện, một chút đề tài để nói trên bàn ăn thôi, ta đây không phải nói bốn người các ngươi đâu nha, các ngươi tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, chúng ta nghe cho vui thôi ha, câu chuyện cười này có thể cười cả đời ấy chứu nhỉ...”

“Phụt...”

Vưu Tiểu Ngư xoay đầu, một ngụm trà được phun thẳng vào mặt Vân Tiểu Hổ.

Người khác có thể cười đến cả đời không thì ta không biết, riêng ta thì có có thể cười đến cả đời rồi đấy...

Những người khác càng vui không kể xiết.

Bốn người Liệt Tiểu Hỏa và Tuyết Tiểu Lạc, còn có Khổng Tiểu Đan, Băng Tiểu Băng, mắt lộ ra ánh sáng kỳ lạ, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Tả Tiểu Đa.

Thật sự là hiểu được một chút về đứa con nuôi này của lão đại rồi.

Hình như tên ranh con này trời sinh là đã có một loại khí chất: Đê tiện!

Mà loại đê tiện này lại không phải là loại đê tiện khiến người khác muốn đánh chết, mà là loại... Chỉ muốn đánh cho nhừ tử, một ngày đánh cho tám lần!

Là loại đê tiện chỉ cần không đánh chết thì cứ đánh thật ác liệt!

Nói thật thì phương diện này không giống với cha của hắn, với loại tính cách kia của cha hắn, đối thủ chỉ muốn đánh chết hắn, không đánh chết không được; Còn tên nhóc con này lại đê tiện đến mức khiến người khác muốn đánh từng trận từng trận chứ không nỡ đánh chết...

Đây chính là hai loại cảnh giới hoàn toàn khác nhau!

Mà trong lúc tiếng cười kia đang vang dội thì bên ngoài đã có một chiếc xe đang dần dần chạy đến, dừng tại cửa chính của biệt thự.

Đối với việc xe dừng ở bên ngoài thì mọi người đều không quá để ý đến. Thành phố lớn hiện đại, chuyện một chiếc xe đến đến đi đi là chuyện rất bình thường mà?

Tả Tiểu Đa càng không để ý đến; Cao Xảo Nhi và Cao Thành Tường thường xuyên dừng xe ở trước cửa nên riết rồi cũng thành thói quen; Hơn nữa dạo gần đây dừng xe thường đều không phải là đến tìm mình.

Trong mười lần là có một lần vẫn là đến để hỏi đường...

“Có lẽ không có liên quan gì đến chúng ta đâu.” Tả Tiểu Đa cười ha ha.

Kể xong câu chuyện cười, tâm trạng không nhận được quà đã trở nên tốt hơn, nheo mắt nói: “Chúng ta tiếp tục uống rượu đi, tiếp tục tiếp tục.”

Nhưng mà đám người Du Đông Thiên lại nhạy bén cảm thấy có gì đó không đúng lắm, giống như... Có người đang nói chuyện, sau đó đang trả tiền? Tiếp đó đang lấy hành lý từ sau cốp xe?

Sau đấy... Tiếng bước chân vang lên từ phía cửa chính.

Cọt kẹt một tiếng, cửa chính đã trực tiếp bị mở ra.

“Ồ? Lại có thể thật sự đến nhà ta nè?” Tả Tiểu Đa bối rối một lúc.

Là ai nhỉ?

Sao lại đến vào lúc này?

Lúc này đám người Liệt Tiểu Hỏa và Du Đông Thiên đã có chút ngạc nhiên nghi ngờ.

Bởi vì mỗi một người trong bọn hắn đều cảm nhận được một cảm giác quen thuộc nhưng lại xa lạ đến cực điểm!

Lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh rất vui vẻ: “Cẩu Đát!”

“Ôi trời má ta ơi...”

Tả Tiểu Đa lập tức giật nảy mình, vui đến mức nhảy dựng lên: “Là mẹ của ta đến đó!”

Xông ra ngoài như một cơn lốc.

Du Đông Thiên đang đứng thẳng người đã đặt mông ngồi xuống, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Đệch mợ!”

Hai vợ chồng Liệt Tiểu Hỏa và Khổng Tiểu Đan, Băng Tiểu Băng quay người muốn chạy ra ngoài, nhưng nhớ đến đây là đang ở trong biệt thự, lại nhìn ra cửa sổ.

Nhưng Vân Tiểu Hổ và Bạch Tiểu Đóa đã nhanh tay nhanh chân dang hai tay, đè bả vai lại, một người giữ hai người, ấn bốn người trở lại chỗ ngồi, nói: “Đừng nhúc nhích!”

Liệt Tiểu Hỏa tuyệt vọng nhìn xem Vưu Tiểu Ngư: “Con mẹ ngươi chơi ta...”

Liếc mắt nhìn sang lại nhìn thấy Vưu Tiểu Ngư cũng đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, đức hạnh này dáng vẻ dường như còn sợ hãi hơn cả chính mình, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc: “Chơi ngươi... Còn phải chơi cả bản thân ông đây luôn hả?”

Liệt Tiểu Hỏa sốt ruột đến mặt cũng nổi mụn, tức giận nói: “Ngươi sợ cái gì chứ?”

Bọn ta sợ... Thì vẫn có thể tha thứ được. Còn Tả Lộ Thiên Vương ngươi thì sợ cái gì vậy hả? Ngươi là cháu trai của hắn mà!

Vưu Tiểu Ngư liên tục ho khan, vội vã mở nhẫn không gian của mình ra để kiểm tra thử.

Gương mặt duyên dáng của Bạch Tiểu Đóa lộ ra một nụ cười mỉm: “Chuyện ngày hôm nay trùng hợp thật!”

Vẻ mặt đều là nét cười trên nỗi đau của người khác.

Bình Luận (0)
Comment