Nếu như vừa rồi các ngươi có quà gặp mặt thì lúc này còn có thể dễ nói chuyện một chút; Bây giờ... He he he, he he ha ha ha... Ta cho các ngươi không tặng này!
Xem các ngươi giải quyết như nào!
Đám người Liệt Tiểu Hỏa đều vô cùng đau đớn.
Bọn ta đâu có ngờ là trùng hợp như vậy, ông đây muốn rời đi...
Nhưng mà bây giờ bị giữ lại rồi, muốn đi cũng đi không được, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì, đầu óc trống rỗng...
Ai tới cứu ông với...
Chỉ nghe thấy âm thanh điềm đạm trong vườn, nói cùng với sự cưng chiều vô hạn: “Cẩu Đát, sao tối nay lại giống như đang có bữa tiệc vậy?”
Dùng mũi hít hít: “Mùi rượu nồng quá.”
Giọng nói của Tả Tiểu Đa trở nên nũng nịu: “Mẹ, không có người ngoài đâu, tất cả đều là các bạn học cùng thế hệ với ta, tập hợp với nhau tại chỗ của ta, nói ra thì bữa tiệc rượu này cũng chỉ mới là lần đầu tiên, lần đầu tiên đã bị hai người bắt được rồi, thật sự là trùng hợp một cách kỳ lạ...”
Một giọng nói ôn hòa: “À, tiệc rượu với các bạn học cùng thế hệ, vậy không sao cả, ta và mẹ ngươi vào trước sắp xếp một lúc là được rồi, các ngươi cứ tụ tập chuyện của các ngươi đi, không cần quan tâm đến bọn ta đâu, bọn ta tham gia cùng mới là gây rối ấy.”
Giọng nói của Tả Tiểu Đa vang lên: “Sao được chứ, cha, khó khăn lắm ngươi mới đến đây một lần, dù sao thì bọn ta cũng vừa mới bắt đầu thôi, đũa còn chưa động vào kìa... Từ đó đến giờ ta chưa từng làm chủ bồi lần nào, cũng không biết làm cái đó ra sao nữa, ngươi đến rồi thì làm chủ bồi đi... Sẵn tiện dạy ta luôn.”
Giọng nói của Tả Trường Lộ có chút do dự: “Như vậy không thích hợp lắm đâu.”
Trong phòng, đám người Vu Minh đều đang chắp tay cầu nguyện: Đúng, không thích hợp đâu, ngươi mau đi đi! Rất không thích hợp...
Nhanh chóng thu dọn rời đi đi... Tả Tiểu Đa, mau mau để cha ngươi đi đi điii...
“Haizzz, mẹ, để ta xách để ta xách... Sao cái vali to dữ vậy nè... Cha, có gì không thích hợp đâu, bọn ta đều là con cháu, bậc cha chú như ngươi đến không phải rất đúng lúc hay sao...”
Sau đó cửa phòng lập tức mở ra.
Chỉ nhìn thấy Tả Tiểu Đa xách một cái vali cực to bằng cả hai tay, làm ra dáng vẻ mệt mỏi thở dốc
Lúc này, mọi người chỉ muốn ba đấm hai đá đánh chết tên ranh con này.
Con mẹ nó sức lực của ngươi bây giờ sắp có thể khiêng được của một cái núi rồi, chỉ xách một cái vali là có thể mệt thành bộ dạng này sao? Còn dùng cả hai tay để khiêng? Đúng là giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mẹ mình mà!
Cửa phòng mở ra.
Ánh đèn chiếu qua.
Giây phút đó, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình lập tức nhìn thấy bảy người đang đờ người đứng ở bên trong, sau đấy hai người cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ một lúc.
Vơi tâm tính tu vi của hai vợ chồng, thế mà cũng sinh ra một chút hốt hoảng...
Ta... Ta sẽ không nhìn lầm đâu nhỉ?
Anh em cùng thế hệ với con trai... Sao lại... Sao lại quen mắt thế này?
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, không thể nào nhận nhầm đâu nhỉ? Phản ứng theo bản năng đối mắt một cái, cũng nhìn thấy điểm khả nghi giống như vậy trong mắt đối phương.
Hai người càng không do dự nữa, cùng lúc bước nhanh hai bước, một bước tiến vào tiền sảnh.
Ngay sau đấy, nhìn lên gương mặt của bảy người ở khoảng cách gần, vẻ mặt của từng người đều không giống nhau.
Vẻ mặt của Du Đông Thiên gần như muốn chui xuống gầm bàn.
Hai vợ chồng Vân Tiểu Hổ kinh ngạc vui mừng phấn khích trong lòng.
Còn có hai vợ chồng Liệt Tiểu Hỏa quẫn bách đến mức tay chân lúng ta lúng túng.
Bốn con mắt của Khổng Tiểu Đan và Băng Tiểu Băng đờ đẫn suýt nữa bay ra ngoài.
Và Lý Thành Long đang ngạc nhiên mừng rỡ chào đón từ tận đáy lòng: “Bác trai, bác gái, sao các ngươi đến đây rồi, quá tốt rồi quá tốt rồi!”
“Tốt, tốt, tốt!”
Trên mặt Tả Trường Lộ nở một nụ cười như gió xuân lướt nhẹ qua mặt, đôi chân thon dài bước một bước là đã tiến vào trong, cười ha ha: “Tiểu Đa à, đây đều là anh em cùng thế hệ của ngươi đó ha?”
Ngô Vũ Đình cũng bước vào, lập tức nở một nụ cười kỳ quái: “Ôi chao, còn có hai cô gái nhỏ nữa nè, hai cô gái này thật sự rất xinh đẹp nha.”
Đám Liệt Tiểu Hỏa: “...”
Mọi người đứng đấy, giờ khác này đều thật sự có một loại cảm giác kỳ quái như “Cả vũ trụ đang phát nổ trước mắt mình”.
Cái chân gà trong miệng Liệt Tiểu Hỏa lộp bộp một tiếng rơi xuống bàn.
Được cái là hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức cúi đầu dùng miệng ngậm cái chân gà lại, sau đó vô ý thức nhai nhai, ngay cả da và xương cũng đều nuốt xuống hết...
“Rất tốt rất tốt.”
Vẻ mặt của Tả Trường Lộ như bậc cha chú, cười mỉm, hiền từ nhìn từng người một, xúc động nói: “Tất cả đều rất tuấn tú lịch sự nha... Tiểu Đa, đám bạn học cùng thế hệ này của ngươi rất ổn đấy...”
Tả Tiểu Đa cười he he, cũng không thiếu phần lo lắng trong lòng.
Rõ ràng là cha không biết rõ tình huống mà.
Một bàn này của ta rất phức tạp đấy. Bốn người đó là Vu Minh, ba người này là Tinh Hồn, hơn nữa tất cả đều là cao thủ thiên tài...
Mặc dù cha từng là siêu phàm đại năng, nhưng tu vi bây giờ đều đã mất hết, có thể ứng phó được không đây?
Nhìn thấy Tả Trường Lộ vừa cười vừa đi đến.
Vân Tiểu Hổ và Bạch Tiểu Đóa nhanh tay nhanh chân nhích ghế sang một bên, nhường ra một đường dẫn đến chỗ chủ bồi.
Bạch Tiểu Đóa thuận tay đẩy Vưu Tiểu Ngư đã cứng đờ cả người sang một bên, sau đó Tả Trường Lộ lập tức hào sảng ngồi lên, ngồi trên chỗ lúc đầu Tả Tiểu Đa ngồi.
Sau đấy cười ha hả nói: “Mẹ bọn nhỏ à.”
Đám người Liệt Tiểu Hỏa lập tức cảm thấy nội thương.
Ngươi vừa lên đến là đã mắng người, muốn thể hiện cái gì vậy chứ?
Chỉ nghe thấy Ngô Vũ Đình ở bên dưới lập tức đáp lại “Ơi?”
Đám người Liệt Tiểu Hỏa đều cúi thấp đầu.
Hóa ra là thế...
Đây là một loại cách thức xưng hô, có con rồi thì đều gọi nhau như vậy...
“Ngươi cứ đợi một chút nữa rồi hẵng thu xếp đi, nhiều con cháu ở đây như vậy, hơn nữa mỗi một người đều là tuổi trẻ tài cao, tư thế hào hùng anh phát, đến nhà chúng ta để cùng nhau ăn một bữa cơm, may mắn có dịp gặp nhau, náo nhiệt vui vẻ.”