Tả Trường Lộ điềm đạm nho nhã nói.
Ngô Vũ Đình gật gật đầu: “Được thôi.”
Sau đó sai bảo: “Tiểu Đa, đặt vali này sang một bên đi, trước tiên đến đây ăn cơm đã.”
“... Dạ.”
Tả Tiểu Đa sững sờ trong lòng, nghe lời xách vali đặt ra sau sô-pha, sau đó trở lại lấy thêm vài cái ghế.
Thế là vị trí lúc này đã thay đổi rồi, thay đổi triệt để.
Vị trí chủ bồi có hai chỗ ngồi: Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình.
Chủ khách: Liệt Tiểu Hỏa. Phó khách: Khổng Tiểu Đan.
Phó bồi: Tả Tiểu Đa (Chủ yếu chịu trách nhiệm rót rượu.)
Tam bồi tứ bồi: Tuyết Tiểu Lạc, Băng Tiểu Băng.
Ngũ bồi lục bồi: Vưu Tiểu Ngư, Lý Thành Long.
Bố cục bàn rượu tiêu chuẩn của đạo lục Tinh Hồn.
“Ngồi đi, ngồi hết đi.”
Thái độ của Tả Trường Lộ từ đầu tới cuối vẫn luôn rất thân thiết, thoải mái tự nhiên trên bàn rượu, nhìn là biết cán bộ kỳ cựu khảo nghiệm rượu cồn rồi: “Khách sáo gì chứ? Nếu như các ngươi đã là bạn của con trai ta thì cũng là hậu bối của ta, nếu đã là hậu bối thì sao lại không chịu nghe lời vậy? Chú bảo các ngươi ngồi thì các ngươi cứ ngồi! Khác sáo cái gì?”
Liệt Tiểu Hỏa thẳng tắp đặt mông ngồi xuống ghế. Cho người khác cảm giác như vừa đặt mông ngồi lên núi dao.
Ông không muốn sống nữa đâu.
Vô duyên vô cớ nhỏ hơn một thế hệ!
Tuyết Tiểu Lạc và Khổng Tiểu Đan cùng Băng Tiểu Băng vốn cũng không biết dưới mông họ là làm bằng thứ gì, nói thật thì lòng của ba người này vẫn đang ở trong trạng thái ngẩn ngơ, trong mắt chỉ thừa chút ánh sáng rực rỡ.
Vừa bắt đầu hỗn loạn trong đầu...
Thật lòng thì bọn hắn không thể nào hiểu nổi: Rốt cuộc là hôm nay có chuyện gì vậy chứ?
Sao đột nhiên tình hình lại chuyển biến đột ngột như vậy chứ, thay đổi mạnh mẽ, đùng một cái là đã không thể cứu vãn được nữa rồi...
Bên này, biểu hiện của Vưu Tiểu Ngư và hai vợ chồng Vân Tiểu Hổ đã tự nhiên hơn rất nhiều, sớm đã ngồi xuống rồi; Chút khác biệt chẳng qua cũng chỉ là Vưu Tiểu Ngư đang cẩn thận từng li từng tí đặt nửa cái mông ngồi xuống nửa cái ghế, có một chút cảm giác “Ta cũng không dám nhìn ta cũng không dám nghe ta cũng không dám nói hơn nữa ta còn không cảm động”.
Còn vợ chồng Vân Tiểu Hổ thì đang ngồi rất yên ổn, rất tự do.
Từ lúc Tả Trường Lộ đến đây.
Trong khi vợ chồng Tả Trường Lộ chính thức ngồi xuống thì miệng của Bạch Tiểu Đóa chưa hề dừng lại, mặc dù không phát ra tiếng nhưng đều đã nhanh chóng truyền âm kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra vào hôm nay, xảy ra vào tối nay bằng tốc độ giống như súng máy cho Tả Trường Lộ nghe.
Nhất là khi kể đến chuyện mấy người đó đều không mang theo quà gặp mặt, Bạch Tiểu Đóa nói đến mức cực kỳ tức giận.
Tả Trường Lộ vừa tiếp đãi khách, vừa mỉm cười ứng phó với từng người, vừa tập trung tinh thần nghe báo cáo của Bạch Tiểu Đóa.
Sau đó gật gật đầu bày tỏ đã hiểu rõ rồi, tiếp đấy cười mỉm xúc động nói.
“Hôm nay là một ngày tốt mà.”
Tả Trường lộ tươi cười nhìn tất cả mọi người, mặt như ngọc bích, loại khí chất nho nhã đó khiến người khác vừa gặp là say mê.
Khí độ khoan thai, thoải mái tự nhiên, ngồi tại chủ vị, kín đáo phi phàm, khí thế hào hùng.
Khiến người khác vừa nhìn là đã không nhịn được khen ngợi một câu trong lòng: Đây mới là quân tử khiêm tốn chân chính này, ôn hòa như ngọc!
Đám người Liệt Tiểu Hỏa nhìn Tả Trường Lộ nho nhã đến cực điểm, cái miệng xinh đẹp nói nói, nhưng ánh mắt khá kỳ lạ.
Giống như nhìn thấy cá Côn khổng lồ trong truyền thuyết, mở to cái miệng nuốt lấy.
Tả Trường Lộ cười ha ha”
“Hai vợ chồng ta từ xa đến chính là để đến đây xem thử con trai học ở bên ngoài như nào, nhưng thật lòng không ngờ đến hôm nay vừa mới đến thì lại như này... ha ha, khách quý chật nhà luôn.”
Tả Trường Lộ đọc cực kỳ rõ ràng nặng nề bốn chữ “Khách quý chật nhà”.
“Khặc...”
Bạch Tiểu Đóa bật cười nửa rồi tiếng lại im bặt.
Câu nói này chỉ nói đến bản thân thì thật sự không có chút tâm bệnh nào, đây đúng thật là “Khách quý chật nhà” mà!
Cho dù là bất cứ ai trong ba đại lục đến xem thử bàn tiệc này thì cũng chỉ có đồng ý chứ không nói được gì.
Mà ngoài bốn chữ miêu tả “Khách quý chật nhà” đó ra thì không thể nghĩ được chữ miêu tả nào khác thích hợp hơn nữa.
Từ khi có câu thành ngữ đấy thì dùng trong bữa tiệc hôm nay mới đúng thật là dùng đúng nơi!
“Rất vui vẻ! Rất hào hứng!”
Tả Trường Lộ rất xúc động, nói: “Làm cha làm mẹ chỉ mong móng nhìn thấy con cái của mình có tương lai tốt đẹp có triển vọng, mà con trai có triển vọng thì có thể nhìn thấy ở nơi nào? Là nhìn vào bạn bè mà hắn chơi cùng bên cạnh hắn là có thể thấy được.”
“Các bạn bè đều có triển vọng, vậy con cái nhất định cũng sẽ có triển vọng!”
Vẻ mặt của Vưu Tiểu Ngư trở nên ngượng ngập.
Liệt Tiểu Hỏa cố gắng tự mình trấn tĩnh, mắt liếc loạn xạ.
Thằng già này như này là kìm nén lâu lắm rồi đúng không? Cuối cùng hôm nay cũng có thể buông thả một chút, ngươi xem hắn đắc ý chưa kìa.
“Hôm nay nhìn thấy các ngươi, có thể nói là ta đã có thể buông xuống một tâm tình đã thấp thỏm từ rất lâu.”
Tả Trường Lộ thổn thức nói: “Có bạn bè như các ngươi, thông qua sống chung với các ngươi, có thể chắc chắn con ta sẽ càng lúc càng tốt hơn, dần dần trở thành một quân tử chân chính, trở thành... Một người cao thượng, một người thuần chất, một người có đạo đức, một người hoàn toàn tách khỏi những lý thú thấp kém.”
“Khụ khụ khụ...”
Khổng Tiểu Đan liên tục ho khan.
Ta không ổn rồi, ta không nhịn được nữa.
Con trai ngươi bây giờ đã sắp giỏi hơn cả thầy rồi, bốn loại người mà ngươi nói kia thật sự hoàn toàn không có chút liên quan nào với hắn luôn...
“... Đây là niềm tự hào lớn nhất của bậc làm cha làm mẹ.”
Tả Trường Lộ vui vẻ yên tâm, dùng ánh mắt yêu quý nhìn vợ chồng Liệt Tiểu Hỏa, nhìn Khổng Tiểu Đan, nhìn Băng Tiểu Băng: “Các ngươi đều là đứa trẻ tốt...”
Ánh mắt yêu mến, liếc nhìn một vòng.
Sắc mặt của bốn người lúc đen lúc trắng.
Ta muốn đệch ông cụ nhà ngươi cho hỏi có được không hả!
Được rồi đừng nói nữa, ông Tả à, dù như nào cũng nên chừa cho người khác một con đường sống, cứ tiếp tục thì sẽ vượt quá đấy!
Mà rõ ràng Tả Trường Lộ không có ý định dừng lại như vậy, chỉ thấy hắn tiếp tục thút thít: “Các vị đều là tuổi trẻ tài cao, ta còn chưa biết tôn tính đại danh của các vị đây... là?”
“Cha!”