Tiểu Cẩu Đát nhà ngươi có chuyện bên ngoài? Kết quả chọc ngươi thành thế này?
Cái này…
Chưa từng thấy Linh Miêu nuôi chó…
Vụ gì đây? Nói gì vậy?
Nhưng ngươi đi thì đi đi, sắp đóng băng chết ta rồi… ly trà của ta sắp đóng băng rồi…
Nghĩ nghĩ vẫn gửi tin cho lão đại Cửu Trùng Thiên Các, rất cẩn trọng: “Lão đại, Linh Miêu xin nghỉ một tháng… nói xử lý chuyện chó nhỏ.” Sau đó gửi biểu cảm hai mắt @@.
Lão đại lập tức trả lời: “Biết rồi.”
“Ừ, không có chuyện gì nữa, chuyện gì cũng không phải của ta.” Chủ Quan duỗi chân dài, cầm ly trà muốn uống ngụm nước, lại khiến tay muốn đóng băng, thật lạnh.
Chà, sao lại quên, vừa nãy nước trà ly trà đều kết băng.
Haizz.
Nhanh chóng vận công, trên tay tỏa ra nhiệt lượng, làm đá tan ra, nhưng tiếc là… trà không uống được nữa, hoàn toàn mất vị…
“Đổi một tách, haizz…”
Sau khi Linh Miêu đột phá, khí lạnh thường bạo phát, mình ở bên cạnh có thể nói là chịu rất nhiều, nhất là trà này, đã đổi vị mất lần rồi, hễ lúc ra ngoài, mất giây quay lại đã đóng băng…
Ôi trời ạ, ít nhất trong một tháng, cuối cùng không cần lúc nào cũng cầm ly trà trên tay nữa…
Linh Miêu nghỉ phép rồi!
Chuyện tốt!
Hú hú!
Trung tâm Cửu Trùng Thiên Các.
Một hắc y nhân trầm ngâm lập tức gửi đi một tin nhắn: “Bộ trưởng, Linh Miêu, chính là Tả Tiểu Niệm, xin nghỉ một tháng.”
Câu trả lời lập tức gửi đến: Cần ta dạy ngươi làm thế nào?
Vội trả lời: Ta đã phái hai vị Quy Huyền theo rồi.
Bên kia không đáp lại.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được gõ chữ: Bộ trường, đây là công chúa của Hoàng Thất sao?
Bên kia đáp: Ngươi muốn biết?
Hắc y nhân bên đây hơi lo lắng.
Ta có thể không muốn biết sao?
Ta rất muốn biết luôn ấy chứ.
Nhưng… đối diện với câu này, khí lạnh rất dày.
Không hỏi, không hỏi.
“Không muốn biết.”
Vội vàng trả lời.
Bên kia lại không trả lời.
Lau mồ hôi lạnh.
Mẹ ơi…
Dọa ông đây sợ chết khiếp!
Nói người ném tổ tông này qua đây, cuối cùng là muốn nào động thế nào, ngươi nói rõ chút xem nào!
Nhưng cô nhóc này là thiên tài thật… tốc độ tu luyện này, chà chà!
Hiếm hơn là, nền móng dày hơn người thường mấy mươi lần, trên trăm lần, nói là thiên tài cái thế cũng còn khiêm tốn!
Được rồi, ngài thích làm gì thì cứ làm đi…
Tả Tiểu Niệm nhảy vọt lên đã xông lên không trung, dễ chịu bay lên trời từ Cửu Trọng Thiên Các, một luồng băng tuyết rầm rầm xé toạc màn trời xông ra ngoài, lại có băng tuyết kết lại, màn trời hồi phục lại như cũ.
Vù một tiếng không thấy bóng dáng.
Cao thủ giữ màn trời Đế Đô liều mạng chạy sang bên này, lại phát hiện bên này đã hồi phục rồi, trong đầu chợt mù mờ chẳng hiểu gì.
Sau đó lại thấy hai bóng dáng xé rách màn trời xông ra, lại không có ý hồi phục màn trời nhanh chóng đi mất.
“Đậu má!”
Vị cao thủ bảo vệ màn trời Đế Đô này không khỏi ngoác miệng mắng lớn.
“Có thể đi từ nói khác không? Tốc độ nhanh lắm? Kẹp đuôi rồi không cảm nhận được à?”
Chẳng ai trả lời, hai người làm chuyện xấu kia đã đi xa rồi.
Nhưng mà trời trước đó bị hai người phá hoại, cao thủ giữ màn trời Đế Đô ắt không thể không đếm xỉa!
“Khốn nạn!”
Hình như người bảo vệ màn trời tức gần chết.
Cái thứ gì đâu, không có tố chất gì cả!
Nhưng trách nhiệm của mình là phải tu bổ màn trời, nếu không sao băng đâm vào sẽ xé rách liên tục.
Tả Tiểu Niệm ra khỏi màn trời, càng tăng tốc lên, dùng hết tốc lực của mình phi nhanh về trước, cả một đường phát ra tiếng nổ ầm ầm, vội như đi chữa cháy, nhanh như tên bắn Nam Thiên.
Vừa lóe lên đã chẳng thấy bóng dáng nữa, chỉ để lại sau lưng một đường khói trắng…
Tả Tiểu Niệm bị lời Ngô Vũ Đình làm kích động, nổi giận đùng đùng, trực tiếp triển khai Thiên Nguyên Độn pháp, một mạch điên cuồng đi đến, vừa bay vừa nghiến răng nghiến lợi.
Cẩu Đát, ngươi thật to gan!
Lại dám dụ dỗ bạn họ nữa! Hừ… Ta cho ngươi một hộp màu, là ngươi muốn mở hiệu nhuộm luôn đấy hả?
Hừ, lần trước đã cảm thấy không bình thường rồi, còn gì mà Kiếm Vương, Hồng Hỏa gì đó… nhiều fan nữ phất cờ reo hò, hừ, nhóc con này còn nói ai cũng xấu… uổng ta tin hắn…
Cẩu Đát, ngươi đúng là tìm chết mà!
Bà đây tin ngươi mới là lạ ấy!
Lần này nếu ta không xử chết ngươi… hừ hừ hừm…
Tả Tiểu Niệm bừng bừng lửa giận, càng bay càng nhanh.
Sau lưng, hai cao thủ Quy Huyền theo nàng sát nút vừa ra khỏi màn trời lập tức ngẩn ngơ.
Đã không thấy nữa rồi?
Cái… tốc độ này, nhanh cỡ nào vậy?
“Dù sao vẫn có chút dấu vết, mau đuổi theo… lỡ như mất dấu xảy ra chuyện gì, hai chúng ta phiền to.” Người nọ thở dài.
Hai người không có cách nào, liều mạng đuổi theo.
Lúc đầu còn có thể thấy dấu vết ầm ầm để lại, về sau… dần dần chỉ có thể dựa vào cảm giác, sau đó nữa… hai Quy Huyền đã cạn lời, chỉ có thể quỹ đạo ban đầu đuổi theo.
Hai người mệt đến nỗi muốn nôn ra đầu lưỡi.
“Dù thuật nghiệp có chuyên nghiên cứu, mỗi người có sở trường khác nhau, nhưng cô nhóc này mới Hóa Vân… Sao có thể nhanh hơn chúng ta, còn có thể nhanh thế này?”
Một người khác cảm thấy kiểu gì cũng không thể hiểu nổi: “Thế này mà là Hóa Vân sơ giai?”
Vẻ mặt người kia không nói nên lời, buồn rầu liều mạng bay: “Đừng nói chuyện nữa… lo đuổi theo đi kìa, nói nữa càng không đuổi kịp…”
…
Bảy giờ sáng, Ngô Vũ Đình xuống bếp làm bữa sáng, Tả Tiểu Đa mặt tươi như hoa, ăn đến bụng tròn vo, ưỡn bụng nằm trên sofa, vẻ mặt mãn nguyện.
Quả nhiên, không cần biết ai nấu cơm, cũng không ngon bằng mẹ mình!
Dù sao cũng nuôi con trai nhiều năm, Ngô Vũ Đinh rất rõ khẩu vị của con trai nhà mình, đương nhiên có thể quan tâm để Tả Tiểu Đa mặt mày rạng rỡ, cười như hoa nở.
Sáng sớm Lý Thành Long đã đến trường, lúc Tả Tiểu Đa không ở đây chính là thời cơ siêu tốt để Lý đại quân sư tăng tu vi xưng vương xưng bá!
Lý Thành Long nắm chặt cơ hội này, đương nhiên phải tốt hơn người khác, sau có thể bỏ lỡ cơ hội trời cho là ngày lớp trưởng Tả vắng mặt được.
Lúc Tả Tiểu Đa ăn bữa sáng, hắn đã chỉnh đốn tất cả bạn học trong lớp một trận, vồ lấy Hạng Băng mạnh mẽ đánh.
Cả lớp hết lần này đến lần khác hoan hô thanh thế lẫy lừng, chỉ có Hạng Xung trưng ra vẻ mặt không nói nên lời…
Văn Hành Thiên bên cạnh nhìn cũng cạn lời.
Thật không biết khi nào thì cái tên đần này mới tỉnh ngộ?
Nói ngươi là giáo chủ cương thiết, ngươi thật sự định quán triệt danh hiệu ‘nhã nhặn’ này đến cùng sao?