Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1309 - Chương 1310: Kiên Cường! Kiên Cường! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1310: Kiên cường! Kiên cường! (2)

Có lúc nhìn mà lo thay Lý Thành Long, ngươi nói xem, tư chất ngươi tốt như vậy, IQ cao như thế, nhưng sao EQ thấp quá vậy?”

Thật sự không biết hắn náo loạn cái gì đây?

Mà trong trường hôm nay đang trình diễn đại thảo luận trận chiến hôm qua, các loại chúa tể phân tích, ông hoàng kỹ năng, các đảng tiên đoán từ từ ra lộ ra.

Đặc biệt là một chiêu kiếm pháp cuối cùng thắng lợi của Tả Tiểu Đa, rõ ràng đánh khí thế như vậy, tuy vốn trong sương mù không thấy được kỹ nhưng học sinh ai nấy cũng phấn khởi.

Trận chiến hôm qua, Tả Tiểu Đa dùng kiếm thuật đã học trước đó, phát huy từng cái một, từ ban đầu mưa li ti mưa nhỏ mưa lớn đến cuối cùng mưa như trút nước, mỗi một kiếm pháp đều tuyệt vời, phối hợp với mấy câu thơ miêu tả hình dung nhịp nhàng ăn khớp, quả thật khiến người ta vui tay vui mắt, muốn ngừng mà không ngừng được.

Mà mọi người càng hứng thú hơn với cái tên “Kiếm thần Tây Môn đại tuyết một thời một trăm lẻ tám nghìn năm trước”, không ít người lên mạng tra, kiếm trong sách cổ… tìm kiếm từ bất cứ mặt nào cũng không có ghi chép liên quan đến người này.

Thế là mọi người bắt đầu phát huy sức tưởng tượng.

“Một chiêu kiếm phát này quá đẹp, khó có thể tưởng tượng được… có cơ hội phải lĩnh giáo, quá trâu, quá đỉnh!”

“Đúng vậy, Nhất Đại Kiếm Thần Tây Môn Đại Tuyết… Cái tên này thật năng nổ.”

“Hể? Tây Môn?”

“Á đù! Tây Môn? Chẳng lẽ có liên quan đến nhà Tây Môn đại soái?”

“Chậc… nghĩ đến thật khủng khiếp…”

“Nghe đồn Tả Tiểu Đa kia cũng có nguồn gốc với Đông Phương đại soái, nghĩ đến thật khủng khiếp, quá khủng khiếp.”

“...”

Đối với chuyện của mấy người này, Lý Thành Long đều dè bỉu, gì mà Nhất Đại Kiếm Thần Tây Môn Đại Tuyết? Nghĩ nhiều rồi mấy bạn học à!

Tả Tiểu Đa không kém Nhất Đại Tiện Thần là bao…

Thử hỏi Thần mà ‘tiện’ được như thế, trừ Tả Tiểu Đa còn ai nữa, tin chắc không tai có thể tranh phong cùng hắn, cũng chẳng ai dám tranh phong cùng hắn!

Nhưng đối với chuyện đối phó Trung Nguyên Vương hôm qua, dưới tổ chức của Văn Hành Thiên, lãnh đạo trường học gật đầu đồng ý, buổi sáng tổ chức hội tọa đàm học sinh.

Lý Thành Long đại diện học sinh lên đài nói về cách nhìn chuyện này.

Vốn dĩ bốn cấp đều có đại biểu lên đài để nói, nhưng sau khi Lý Thành Long nói xong, những người khác đều sống chết không lên đài.

Chuyện gì cũng bị hắn nói hết rồi, nói sạch bách, dường như đến cả cái quần cộc cũng phân tích hết, bọn họ lên làm gì?

Lên lại nói điều hắn vừa nói? Vậy có mất mặt không, xấu hổ không?

Người bắt chước người khác ai thích làm thì làm, ta không làm!

Đối với phản ứng của mấy học sinh đại diện, giáo viên các cấp cũng không muốn gây, ngược lại còn thấy đồng cảm, nói chung đây chính là bi ai của sinh lượng sinh du!

Nhất là lời cuối cùng của Lý Thành Long, lời nói thấm thía khiến giáo viên học sinh đều đồng cảm, vỗ tay hồi lâu.

Nhưng chính đoạn này khiến Văn Hành Thiên và học sinh lớp một đều cười muốn vỡ ruột.

“Các bạn học à, chúng ta được nói mấy câu về trò chơi mỹ sắc.”

Sắc mặt mọi người đều lạ.

Trò chơi mỹ sắc? Mỹ sắc trong lòng giáo chủ cương thiết nhà ngươi chỉ là… trò chơi?

“Đúng vậy, ai ai cũng yêu cái đẹp. Nhưng, vì mỹ sắc mà không quan tâm gì, trái tim và linh hồn chìm đắm vào đó, rồi Quốc gia, thiên hạ, tình thân, tình bạn chính nghĩa phẩm hạnh ném đi đâu… Đó xem là gì? Đó xem là ngu ngục!”

“Chúng ta nói về mỹ sắc, mỹ sắc, trên đại lục này có bao nhiêu người đẹp? Đúng không? Tính toán kỹ càng, bình quân mấy năm có thể có nhiều người đẹp hơn. Ngươi thích mỹ sắc? Vậy ngươi từng yêu chưa? Mỗi ngày đều có mấy người đẹp bé bỏng mềm mại tươi mới xuất hiện!”

“Gì mà người đẹp số một, hoa khôi số một? Đều là cái xác. Các bạn học, chúng ta phải lấy võ đạo làm trọng. Các khác không nói, trận thắng Băng Tiểu Băng hôm qua của Tả lão đại Tả Tiểu Đa, người đẹp thích hắn nhiều không? Rất nhiều nhỉ? Nhưng Tả lão đại chưa từng nghĩ đến, ta ở cạnh hắn rất lâu, có thể cá hắn không phải thái giám, nhưng lòng hắn đặt ở Võ Đạo.”

“Tả lão đại hắn chẳng màng đến mỹ sắc.”

“Chúng ta lên Cao Võ, người đẹp cùng thời bao nhiêu? Lên Sơ Võ có bao nhiêu? Với cả đến nhà trẻ bao nhiêu? Vừa sinh bao nhiêu? Chưa sinh… càng nhiều hơn… khụ khụ…”

“Về ta, tuy Lý Thành Long ta không thể xem là thiên tài tuyệt đỉnh nhưng cũng miễn cưỡng qua được, đúng không? Nhưng đương nhiên ta lớn lên cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng không có người đẹp nào để ý ta, nhưng… dù có để ý ta, ta cũng không cần. Vì sao? Ta phải leo lên đỉnh cao của Võ Đạo!”

“Tình cảm nam nữ không đáng nhắc đến, Lý Thành Long ta không đếm xỉa đến!”

“Con đường võ đạo vô cùng vô tận, đừng hỏi điểm cuối con đường phía trước. Chuyện này, cố gắng cùng các bạn học.”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Mặt Hạng Băng đen thui đứng lên rời đi.

Tất cả học sinh lớp Một không nôn ra được một đống rối nùi trong bụng, nhìn Lý Thành Long với ánh mắt kỳ lạ.

Cái tên này cuối cùng đắc tội chết với Hạng Băng rồi.

Đúng như dự đoán, Lý Thành Long cực kỳ hứng thú đến tìm Hạng Băng luyện tập, Hạng Băng không quan tâm hắn, như không thấy hắn.

“Vì sao?”

Nhìn Hạng Băng tẻ ngắt đi ra xa, Lý Thành Long gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.

“Ta cũng đâu có đắc tội ngươi đâu…”

“Cuối cùng là sao?”

“Rõ ràng sáng còn ổn mà…”

Bây giờ bạn học và giáo viên cũng không cười, ngược lại hơi lo.

Ví dụ như Mạnh Trường Quân đi tìm Văn Hành Thiên.

“Thầy Văn, thế này không được, mức độ sắc thép của giáo chủ sắc thép đã đạt đến độ khiến người khác lo lắng. Trước đây chúng ta có thể xem là chuyện cười, nhưng đến bây giờ, nếu còn không hiểu phải tổn thương người rồi.” Mạnh Trường Quân hơi lo.

Văn Hành Thiên cũng đồng cảm với Mạnh Trường Quân, thực tế, hắn cũng rất lo lắng chuyện này.

Ý là tuy ta là giáo viên, nhưng ta chuyện này thì ta chịu thua.

Ta cũng chưa từng yêu đương…

“Xin người hãy nghĩ cách đi mà, cứ như vầy… e rằng sẽ tạo thành đầu mối chuyện đáng tiếc cả đời.” Mạnh Trường Quân nói.

Văn Hành Thiên cau mày, nói: “Chuyện này, thầy khó nhúng tay vào, vẫn nên đợi Tả Tiểu Đa đến, thương lượng với Tả Tiểu Đa, để hắn đi làm chuyện này…”

Mặt Mạnh Trường Quân cạn lời: “Chỉ e tên kia có thể khiêu khích đến mức hai người đánh rớt não… người trông chờ hắn đi làm chuyện này.”

“Chuyện lớn mà, hẳn là Tả Tiểu Đa sẽ không náo loạn… nhỉ?” Mới đầu Văn Hành Thiên khẳng định, sau đó không hiểu sao bẻ lái thành câu hỏi.

“Khó nói.”

“Tính khả năng Tả Tiểu Đa khiêu khích hai người đánh tiếp chiếm chín mươi chín phần trăm, một phần trăm còn lại là tính khả năng của việc hai người làm mối.”

“Me Kiếp, tiện thật!”

Bình Luận (0)
Comment