Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1310 - Chương 1311: Xem Thu Hoạch Của Ngươi.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1311: Xem thu hoạch của ngươi.

Văn Hành Thiên cau mày.

“Quên đi, chờ tối nay tan trường, ta sẽ liên lạc với Tả Tiểu Đa.”

“Được.”

Mạnh Trường Quân trở về.

Sau khi trở về, hắn động viên Chân Phiêu Phiêu và Vũ Yên Nhi – hai người đều đang chơi đùa với bé hổ của riêng mình. Hiện giờ bé hổ của hai nàng đều đã lớn bằng những chú chó trưởng thành, mặc dù vẫn còn nét đáng yêu, dễ thương nhưng khí chất của Bách Thú Chi Vương đã bắt đầu dần dần lộ ra.

Võ Sư bình thường, e rằng sẽ bị hai bé hổ này hạ gục xuống đất ngay lập tức.

“Các ngươi bớt chút thời gian đi khuyên Hạng Băng đi, cứ kéo dài như vậy, sao mà được? Các ngươi đều là con gái dễ nói chuyện.”

Hai nàng tỏ ra ‘bọn ta thật sự khó xử’.

Bọn ta không khuyên sao?

Bọn ta đã khuyên nàng đâu chỉ một hai lần.

Nhưng mà Hạng Băng vẫn buồn, loại chuyện này, sao con gái có thể chủ động?

Cũng chỉ có thể hy vọng Lý Thành Long đột nhiên thông suốt, nhưng tại sao ‘Cương Thiết’ giáo chủ này lại khó thông suốt như vậy?

Hàng ngày, đầu óc của hắn giống như bị lừa đá, nhìn thấy Hạng Băng giống như là bò tót nhìn thấy vải đỏ.

Ngoài việc đánh nhau ra thì không còn gì khác.

Làm sao chỉnh tên khốn này?

......

Khi bọn họ đang phiền muộn ở trong trường thì Tả Tiểu Đa lại đang vui vẻ tới mức ‘vô pháp vô thiên’ ở nhà.

Ban đầu Tả Tiểu Đa đề xuất, hắn sẽ dẫn cha mẹ đi dạo quanh thành Phong Hải; nhưng bị Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình trực tiếp từ chối.

Đối với hai người bọn họ mà nói, đi dạo thành Phong Hải?

Thành Phong Hải có cái gì hay để đi dạo?

Bọn họ thật sự không có hứng thú.

“Cẩu Đát!” Ngô Vũ Đình chỉ thị: “Lấy tất cả thu hoạch của ngươi trong khoảng thời gian này ra để ta và cha ngươi nhìn xem.”

“Ở đây sao?” Tả Tiểu Đa gãi đầu, nói: “Có vẻ như là... Ở đây không đủ chỗ chứa.”

“Ở đây không đủ chỗ chứa? Ngươi có nhiều như vậy sao?” Ngô Vũ Đình ngẩn người.

“Dạ...”

“Vậy thì ngươi lấy từng thứ từng thứ ra?” Ngô Vũ Đình hỏi.

“Quá phiền phức.”

Tả Tiểu Đa lấy Diệt Không tháp ra đặt lên bàn, cười hì hì, vẻ mặt khoe khoang: “Cha, mẹ, chúng ta trực tiếp đi vào xem... À, vẫn chưa được, phải chờ một chút, hai người chờ một chút, ta đi vào trước xử lý một tí.”

Sau khi nói xong hắn đi vào ngay lập tức, tranh thủ thời gian hấp thu hết nhiệt lượng ở bên trong – thứ mà Liệt Dương Chi Tâm liên tục tỏa ra trong khoảng thời gian này. Hơn nữa, hắn còn làm cho không gian có độ ấm dễ chịu, lúc này mới lại nhảy ra ngoài.

Đây là điều bắt buộc.

Tạ Tiểu Đa nghĩ trong đầu, cho dù trước kia cha mẹ là đại lão, nhưng bây giờ bọn họ đều rất yếu, nếu đi vào mà bị bỏng, vậy chẳng phải là quá tồi tệ sao?

Tả Trường Lộ mày nhíu.

Tên nhóc này, vậy mà có Diệt Không tháp, trên đời này cũng chỉ có mấy tòa tháp như thế... Xem ra là hiệu trưởng Diệp Trường Thanh của Tiềm Long đã đưa cho Tiểu Đa tòa tháp của hắn?

Có điều cũng chỉ có thể xem thứ này là một chiếc nhẫn không gian cỡ lớn, ngoài tác dụng này ra thì chẳng còn tác dụng gì khác nữa; nhưng nếu bàn về nhẫn không gian thì hẳn là Bổn Mệnh giới chỉ của Hồng Thủy Đại Vu tốt hơn Diệt Không tháp này nhiều lắm...

Nhưng trong nháy mắt đi theo Tả Tiểu Đa vào Diệt Không tháp, vợ chồng Tả Trường Lộ đã kinh ngạc ngay lập tức!

Hai vợ chồng đều thuộc loại có hiểu biết, sỏi đời, nên ngay tại giây đầu tiên, khi bọn họ vừa mới đi vào bên trong Diệt Không tháp, bọn họ đã nhanh chóng cảm nhận được có gì đó không đúng!

Bên trong... Sao có thể có hơi thở của sự sống?

Sao có thể có hơi thở của sự sống trong thứ như Diệt Không tháp này...

Bọn họ chưa từng nghe nói bên trong Diệt Không tháp còn có núi... Hơn nữa còn là dãy núi lớn như vậy?

Uhm, sao cây cối trên dãy núi lại rậm rạp xanh tươi thế này...

Trên mặt đất phía xa, có thể nhìn thấy từng đám cỏ non mềm ở khắp nơi, dõi mắt trông về phía xa, đó chính là một vùng thảo nguyên rộng lớn, bát ngát mênh mông, gió nam ấm áp thổi tới, khiến những ngọn cỏ nhỏ tươi tốt đung đưa.

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghi ngờ, khó hiểu ở trong mắt của đối phương.

Tổng cộng cũng chỉ có mấy cái Diệt Không tháp như vậy, đây là điều chắc chắn.

Mà tòa tháp trong tay Tả Tiểu Đa, chắc chắn chính là tòa tháp trong tay Diệp Trường Thanh, cũng chính là một trong những tòa tháp bình thường nhất.

Diệt Không tháp còn lại năm đó, tổng cộng có ba cái có công năng thời gian, có một trong số đó, khi tu luyện ở bên trong một ngày sẽ có hiệu quả bằng hai ngày ở ngoài.

Cái đó đã đưa cho Du Đông Thiên.

Một cái khác thì tu luyện ở bên trong một ngày bằng ba ngày ở bên ngoài, cũng đã đưa cho Bạch Vân Đóa – vợ của đệ tử mình.

Còn cái thứ ba cũng giống cái của Du Đông Thiên, tu luyện ở bên trong một ngày bằng hai ngày ở bên ngoài, đã rơi vào tay của hoàng gia.

Những cái khác, sẽ không có công năng biến đổi tốc độ dòng chảy thời gian; cũng chỉ là vật tầm thường như hầu hết nhẫn không gian, nhiều nhất thì có thể tạm thời ‘chịu tải’ vật còn sống mà thôi.

Nhưng... Sao cái trong tay Tả Tiểu Đa lại thế này?

Chỉ có Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình biết, ngay cả khi tất cả những tòa tháp kia cộng lại cũng không lớn bằng cái của Tạ Tiểu Đa! Hơn nữa bên trong cũng không thể có dãy núi, có thực vật vvv... Chúng cũng chỉ có sự khác biệt về khoảng thời gian trôi qua một cách đơn thuần mà thôi.

Tòa tháp này của Tả Tiểu Đa, hoàn toàn có thể nói là tuyệt thế dị bảo độc nhất vô nhị trên thế giới!

“Cha, mẹ, tiểu tháp của ta thế nào?”

Tả Tiểu Đa hí hửng nói: “Hiện tại, sống trong tiểu tháp này của ta, bên trong một tháng, bên ngoài mới chỉ có một ngày, hì hì hì...”

“Tốc độ dòng chảy thời gian một ngày tương đương với một tháng? Làm sao... Làm được điều này? Ánh mắt của Tả Trường Lộ sáng rực, giờ khắc này, hắn thật sự kinh sợ rồi.

“Về chuyện này, ta cũng không rõ lắm...” Đối với câu hỏi này, Tả Tiểu Đa thật sự có chút bối rối.

Ngay khi vợ chồng Tả Trường Lộ đi vào, Tiểu Long đã trốn đi; hơn nữa còn luôn dặn Tả Tiểu Đa đừng nói ra mình.

Cho dù Tả Tiểu Đa muốn nói, nhưng Tiểu Long là một sự tồn tại mà ngoài bản thân hắn ra thì không ai khác có thể nhìn thấy, Tiểu Long không muốn đi ra, hắn cũng không có cách nào để chứng minh cách nói của mình.

Bình Luận (0)
Comment