Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1311 - Chương 1312: Xem Thu Hoạch Của Ngươi. (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1312: Xem thu hoạch của ngươi. (2)

“Khi Diệp Trường Thanh đưa cho ngươi, đã như vậy rồi à?” Tả Trường Lộ hỏi.

“Không phải... Ý, cha, sao ngươi biết là hiệu trưởng Diệp đưa cho ta?” Tả Tiểu Đa ngạc nhiên hỏi.

Tả Trường Lộ ho khan một tiếng: “Ngươi quên rồi à? Vốn dĩ ta và ngươi mẹ đều là cao thủ...”

“À à... Đúng! Ta hồ đồ rồi!” Tả Tiểu Đa tự tát nhẹ vào miệng mình, giống như là đang vuốt ve, rồi cười ngốc nghếch.

Tới bây giờ, hắn đã hiểu, nếu không có sự giúp đỡ của Tiểu Long, mà chỉ tích lũy bột Tinh Hồn Ngọc ở bên trong, có lẽ là vẫn có thể hấp thu, nhưng chắc chắn sẽ không có được hiệu quả kinh người như hiện tại.

“Cha, ta chỉ có thể nói, quá trình của sự việc này rất tình cờ... Hơn nữa, chín mươi chín phần trăm là không có cách nào có thể làm lại.”

Tả Tiểu Đa nghĩ đi nghĩ lại, rồi khéo léo nói: “Cơ duyên rất trùng hợp. Đợi ta tự mình tìm ra nguyên nhân trong đó, ta sẽ báo lại với ngươi.”

“Bỏ đi.”

Thật ra Tả Trường Lộ đã nghĩ thông suốt rồi.

Thứ như tòa tháp này cũng chỉ có một, hơn nữa còn nằm trong tay con trai của mình, có gì mà phải lo lắng?

Người khác không có, đúng không?

Vậy mới tốt!

Nếu thật sự là ai cũng có một tòa, thế thì sự oai hùng bất phàm của nhà họ Tả ta có thể được thể hiện ra như thế nào?

“Hình tròn này là... Liệt Dương Chi Tâm? Ngươi dùng thứ này để tu luyện Viêm Dương Chân Kinh của ngươi?” Ngô Vũ Đình ngạc nhiên hỏi. Vậy mà con trai nàng lại có cả thứ này?

“Mẹ, lai lịch của thứ này càng trùng hợp hơn... Là lần trước, nó từ trên trời rơi xuống, may mắn thế nào lại rơi trúng vào chân ta...” Tả Tiểu Đa hớn hở nói.

Ngô Vũ Đình cười toe toét.

Từ trên trời rơi xuống, rơi trúng vào chân ngươi? Sao không rơi trúng vào chân của người khác?

Nhìn tên nhóc này mừng rỡ như một chú cún ngốc nghếch, hai vợ chồng phối hợp ăn ý, đều không vạch trần.

Có điều, Ngô Vũ Đình và chồng nhìn nhau, hai người cùng mỉm cười.

Khà khà khà, nhận cha đỡ đầu, quả nhiên là rất tuyệt, vậy mà ngay cả thứ này cũng đưa tới...

Khà khà khà...

“Hai hình tròn có ánh sáng vàng này...”

Tả Trường Lộ đi tới gần xem thử, lại kinh ngạc, nói: “Đây là... Hai con Kiếm Sí Hổ đang được huyết mạch truyền thừa cải tạo tư chất? Thứ hiếm lạ của ngươi quả thật là không ít. Hết thứ này tới thứ khác, liên tiếp xuất hiện!”

Ý?

Tả Tiểu Đa thật sự kinh ngạc.

Nhãn lực của cha... Lợi hại ghê!

“Dạ phải ạ, cha, nhã lực này của ngươi, chính là cái này.” Tả Tiểu Đa giơ ngón tay cái lên.

Tả Trường Lộ đứng thẳng người, cau mày, hỏi: “Nhìn dáng vẻ này, hẳn là hai con hổ này cũng sắp đi ra rồi, ngươi chuẩn bị xử lý chúng thế nào?”

Tả Tiểu Đa gãi đầu, nói: “Chuyện này, ta thật sự vẫn chưa nghĩ xong.”

Ngô Vũ Đình dừng bước, nhìn thoáng qua, nói: “Khởi điểm cho sự xuất hiện trở lại của hai bé hổ này là yêu. Hơn nữa ta thấy trong trường hợp này, hai bé hổ này lại chính là hai con Kiếm Sí Hổ trưởng thành được ‘cải tạo’ một cách tình cờ... Cộng với Thiên Hổ truyền thừa nữa, nên yêu tính khó thuần, dã tính cũng khó thuần, muốn thuần hóa nó cũng không phải là việc dễ dàng.”

“Mẹ, ngươi cho ý kiến đi, ta phải làm sao bây giờ?” Tả Tiểu Đa rất thức thời nói: “Giết có chút đáng tiếc, có lẽ cũng không được bao nhiêu thịt... Hai con cũng không đủ một bữa.”

Ta không nghĩ ra, nhưng ta vẫn còn cha mẹ cơ mà.

“Ăn thịt... Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.”

Ngô Vũ Đình đảo mắt suy nghĩ, nói: “Như thế này đi, đơn giản là ta và cha ngươi vẫn phải ở trong này một thời gian, mà hẳn là hai con hổ này sẽ đi ra sau khi cải tạo xong, vậy thì tới lúc đó ta sẽ nghĩ cách, để hai con hổ này chính thức nhận chủ. Sau đó, ta và cha ngươi sẽ giúp ngươi dạy dỗ chúng vài ngày, tới khi bọn ta rời đi, bọn ta sẽ thả chúng về với núi rừng, để chúng phát triển.”

“Loại huyết mạch của Yêu hổ này, nếu để nuôi ở bên người, rất dễ làm mất đi dã tính, ngoài sự đáng tiếc này ra, thì việc nuôi ở bên người còn có thể khiến chiến lực của chúng giảm mạnh, chỉ khi chúng được tự mình chiến đấu và chém giết ở nơi hoang dã, mới có thể có chỗ dùng.”

“Nhưng đã nhận chủ rồi, nên giữa hai bên sẽ có mối liên hệ ràng buộc ở một mức độ nhất định, sau này nếu có thể dùng thì dùng, không thể dùng thì bỏ đi cũng không sao cả.” Ngô Vũ Đình nói một cách rất là nhẹ nhàng.

Tả Trường Lộ cau mày, nói: “Nhân quả thay đổi liên tục, nên không thể đoán trước khi đó sẽ thế nào, nhưng đại lục Yêu tộc trở về đã là điều chắc chắn, tới lúc đó nhìn xem hai con hổ này có thể có chút tác dụng gì không... Nhưng có lẽ điều đó là rất khó.”

“Nếu chúng có thể phát triển trở thành Thiên Hổ tinh phách của Thiên Hổ Nguyệt Hoa Cao...” Tả Trường Lộ im lặng suy nghĩ.

“Thứ đó đã bị ta chôn ở dưới chân núi kia.” Tả Tiểu Đa chỉ vào ngọn núi trong Diệt Không tháp, nói: “Cha, chính là ở kia, ở chỗ kia.”

“...”

Tả Trường Lộ trợn mắt ngạc nhiên. Cuối cùng không nhịn được, vỗ vào vai Tả Tiểu Đa, trong mắt tràn đầy sự vui mừng, nói: “Không hổ là con trai của ta.”

Ngô Vũ Đình cũng cười ha hả.

Tả Tiểu Đa hơi không hiểu cho lắm.

Ta tìm cách mang thứ kia trở về, là hy vọng nó có thể phát triển một lần nữa, mà điều này thì có liên quan gì tới việc ta có phải là con trai của ngươi hay không?

“Đúng rồi, những cây Long Hồn Sâm và cả những Xà Vương quả – thứ mà vẫn còn có thể phát triển được, đều đã bị ta chôn ở trong này...”

Đột nhiên Tả Tiểu Đa nhớ ra: “Cha, mẹ, ở đây ta có hai cây Long Hồn Sâm đã trưởng thành, hay là hai người, mỗi người ăn một cây đi, biết đâu lại có thể khôi phục tu vi, dù chỉ có thể khôi phục lại một phần cũng tốt!”

Tả Trường Lộ lắc đầu: “Kia là thứ tốt, nhưng nó lại vô dụng đối với ta và mẹ ngươi, tu vi của bọn ta không thể dùng ngoại vật để khôi phục lại.”

“Vô dụng?”

Tả Tiểu Đa không khỏi tự hỏi, xem ra vấn đề của cha mẹ tương đối nghiêm trọng, thứ tốt như vậy mà cũng vô dụng...

“Tuy rằng Long Hồn Sâm là thứ tốt, nhưng nó chỉ hữu dụng đối với người dưới Quy Huyền...” Ngô Vũ Đình xoa đầu Tả Tiểu Đa, khiến đầu tóc hắn rối bù.

“Được rồi...”

Bình Luận (0)
Comment