Hai vợ chồng này cứ hở ra là đánh nhau, đánh tới tận chỗ của Hồng Thủy. Ngươi nắm tóc của ta, ta kéo tai của ngươi, một người thì mặt mũi bầm dập, một người thì máu me đầy mặt: Lão đại ngươi phân xử xem ai đúng ai sai, loại khốn kiếp này bla bla....
Mỗi khi như vậy, đầu của Hồng Thủy Đại Vu lại to như cái đấu.
Vợ chồng các ngươi đánh nhau, người khác có thể phân xử đúng sai sao?
Thanh quan còn khó phân xử việc nhà, chứ đừng nói là ta, ta là đại vu, không phải thanh quan!
Nhưng đôi vợ chồng Liệt Hỏa này đánh nhau từ năm nay tới tháng nọ như vậy, làm cho Hồng Thủy Đại Vu và Đan Không Đại Vu, còn có cả Băng Minh Đại Vu thật sự là chịu không nổi.
Nhất là Băng Minh Đại Vu, quả thực là sắp điên tới nơi luôn.
Chị gái và anh rể ngày nào cũng đánh nhau, bản thân hắn là cậu em vợ, bị kẹp ở giữa, quả thực rất khổ.
Hắn cũng không thể lần nào cũng giúp chị gái đánh anh rể đúng không?
Mặc dù hắn cũng làm vậy rồi; nhưng vấn đề là có một câu rất có đạo lý: Vợ chồng đánh nhau, đầu giường đánh cuối giường hòa!
Hôm nay giúp chị gái, hai chị em bắt tay nhau anh rể một trận!
Kết quả ngày mai hai vợ chồng bọn họ không đánh nhau nữa, hòa thuận với nhau.
Thế là bọn họ quay lại bắt tay với nhau đánh hắn, hơn nữa, thường thường trong lúc này chị gái còn đánh hắn rất là đau bởi vì nàng muốn bù đắp quan hệ giữa hai vợ chồng: Ngươi dám đánh chống ta hả?! Gan chó lớn quá nhỉ!
Hai vợ chồng bọn ta đánh nhau, một người ngoài như ngươi không biết đường đi khuyên can, còn giúp bên này đánh bên kia, ngươi đang đổ thêm dầu vào lửa chứ còn gì nữa? Không đánh ngươi thì đánh ai?
Sau một phen hành hung, cơn giận của hai vợ chồng nguôi ngoai, lại trở về cảnh gia đình hòa thuận vui vẻ, hai vợ chồng dắt tay nhau về nhà.
Khổ cho Băng Minh Đại Vu mình đầy thương tích, bị đánh thành đầu heo mắt gấu trúc, nước mắt rơi lã chã, âm thầm chảy ngàn sông.
Hai ngày sau chị gái lại khóc bù lu bù loa lên chạy tới nhà hắn: Đồ chó hoang Liệt Hỏa kia đánh ta... Em trai, ngươi phải xả giận giúp ta đó, ngươi phải làm chỗ dựa cho chị, ngươi là người thân duy nhất trên đời này của chị đó…
Tam phen ba bận như vậy, Băng Minh Đại Vu muốn điên.
Băng Minh Đại Vu thực sự không chịu nổi nữa nên đã chuyển đi từ lúc đó đấy!
Nhưng dù hắn có chuyển đi cũng không yên được, hai vợ chồng hễ cứ đánh nhau, là chị gái lại tới khóc, ngươi là em trai của ta, sao ngươi lại không lo cho ta chứ…
Dĩ nhiên người xui xẻo nhất không phải là Băng Minh và Hồng Thủy, mà là Đan Không Đại Vu.
Bởi vì hắn chẳng đánh thắng được ai…
Hắn đánh không lại Liệt Hỏa, đánh không lại Băng Minh, thậm chí ngay cả vợ của Liệt Hỏa hắn cũng chẳng thắng được... Hắn thuần túy chỉ là một nơi trút giận.
Hơn nữa hắn chuyển đi rồi mà còn bị tóm về.
Sau này, ba vị Đại Vu đầu đau như muốn nổ tung tụ lại với nhau bàn bạc, cứ để như vậy tiếp thì không được. Nói trắng ra thì là, đây là chuyện tốn tế bào não nhất đời này của ba vị Đại Vu!
Không gì sánh nổi!
Vì điều tiết tình cảm cho đôi vợ chồng nhà đó, sau đó bọn họ đã phát minh ra loại rượu tên Thủy Hỏa Bất Dung.
Uống rượu này vào, thật ra thì cũng không có gì, chỉ là phụ nữ uống thì sẽ càng ngày càng thấy nóng; đàn ông uống thì càng ngày càng thấy lạnh... Sau đó bản thân họ sẽ cảm thấy đối phương mi thanh mục tú…
Tiếp đó chỉ có thể tụ lại, hú hí với nhau…
Đợi khi vui vẻ xong, hai dòng năng lượng nóng lạnh này cũng đã hóa thành hai dòng năng lượng bị hấp thu hết, thực lực tăng lên, tình cảm vợ chồng cũng sẽ nhờ đó mà càng thêm mặn nồng…
Quan trọng nhất là, rượu này có tác dụng dài lâu, không có vấn đề về gì liên quan tới cảnh giới.
Vì tạo ra rượu này, Hồng Thủy Đại Vu đã bỏ ra một suối nguồn Cửu Thiên Hàn; Băng Minh Đại Vu bỏ ra Cửu Tiêu Hàn linh phách; mà Đan Không Đại Vu cũng cống hiến không gian tinh phách, đó là linh chủng có năng lượng thuần túy nhất được lấy ra từ trong vũ trụ; còn Liệt Hỏa Đại Vu, cũng bỏ ra một Thiên Hỏa Khẩu của bản thân.
Bốn Đại Vu hợp lực, luyện chế ra rượu Thủy Hỏa Bất Dung.
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là, cặp vợ chồng Liệt Hỏa rất ít đánh nhau. Ờm, ngày nào cũng đánh nhau trong chăn, rất ít khi ra bên ngoài đánh nhau nữa.
Thế là tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái, lần này bận bịu cực khổ không hề uổng phí...
Cuối cùng không cần phải ngày nào cũng đi làm mấy chuyện khuyên can vớ vẩn như vậy...
Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào rượu Thủy Hỏa Bất Dung trở thành hàng đắt khách, dẫu sao thì cũng là bảo bối tuyệt thế phụ trợ song tu, xúc tiến song tu, hơn nữa còn tác dụng tráng dương, vả lại còn không cần để ý tới thể chất, tư chất.
Chỉ cần tu vi của ngươi chịu được, thì ngươi có thể uống.
Sau khi uống, trước khi hai luồng năng lượng này bị hấp thu hết, thì quả thực là rất kịch liệt, không ngừng được, vừa được sướng lại còn trở nên mạnh hơn, đây chẳng phải là linh đan diệu dược làm cho hai vợ chồng hòa thuận, nhà nào cũng nên có đấy sao!
Nhưng mà loại rượu này, đã có lai lịch thần kỳ như vậy rồi, thành phẩm sao mà có nhiều được chứ?
Ngươi bắt bốn vị Đại Vu chấn động thiên hạ cùng nhau đi ủ rượu cho ngươi?
Chưa nói tới người khác, cho dù là vợ chồng Tả Trường Lộ có tới đi chăng nữa,
Thì cũng không bắt ép được!
Thế nên sáu bình rượu Thủy Hỏa Bất Dung Liệt Hỏa tặng đi này, là thứ tốt chân chính trong đống đồ các Đại Vu tặng.
Nhưng cho dù có là đồ tốt, thì Tả Tiểu Đa bây giờ cũng không dùng được —— vẫn là câu đó, nếu Tả Tiểu Đa cần dùng tới, bọn họ cũng sẽ không cho!
Điều kiện hạn chế Tả Tiểu Đa có rất nhiều, thứ nhất, thằng oắt này vẫn còn là cẩu độc thân, chưa có vợ. Uống rượu này vào, nếu chỉ có một mình hắn, cho dù có mỏi rời tay, thì e là cũng chẳng giải quyết được.
Đương nhiên, cho dù bây giờ Tả Tiểu Đa đã kết hôn, cũng vẫn không dùng được , bởi vì cái thứ này cũng có yêu cầu về tu vi: Tu vi phải từ Phi Thiên cảnh giới đổ lên!
Tu vi dưới Phi Thiên cảnh, ai động vào thì chết!
Vầng, nó bá đạo vậy đấy!
Thế nên, thứ tốt bực này mà tất cả lãnh đạo cấp cao của toàn bộ đại lục ngóng trông, rơi vào trong tay Tả Tiểu Đa, thì chỉ có để đó mà nhìn, bị phủ bụi trần trong thời gian dài mà thôi!