Thế nên rượu này, thực tế là Liệt Hỏa đưa cho vợ chồng Tả Trường Lộ... Con của ngươi đột phá Phi Thiên cảnh, còn cần rất nhiều năm nữa mà đúng không?
Rượu này, ngươi nỡ lãng phí sao?
Công hiệu của loại rượu này không phải là giả, không hạn chế số lần uống, nhưng vẫn có thời hạn sử dụng, nó không giống như những loại rượu bình thường khác càng để lâu uống càng ngon càng đã, rượu này có thời hạn sử dụng đó!
Ba năm không uống, thì hiệu quả sẽ biến mất hoàn toàn!
Với tu vi giờ phút này của con ngươi, cho dù làm thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào tăng lên Phi Thiên cảnh trong ba năm được!
Bây giờ tu vi mới tới Đan Nguyên cảnh, ba năm lên tới Phi Thiên cảnh?
Ngươi đùa gì vậy?
Vả lại, bọn ta cũng không tin tên nát rượu Tả Trường Lộ nhà ngươi, có thể bỏ những rượu ngon này suốt ba năm, trơ mắt ra nhìn nó mất đi tác dụng, không uống một hớp.
Nhưng mà ngươi uống rồi, thì bọn ta sẽ có cái cớ để giễu cợt ngươi: Cái lão này, ngay cả quà bọn ta tặng cho con trai ngươi, còn là đồ cho cho người lớn dùng, thế mà hai người các ngươi cũng uống hết… Uống để làm gì? Ai mà chẳng biết đúng không?
Ha ha ha ha...
Cho dù là ở trên chiến trường, bọn ta cũng có thể cười cho ngươi đỏ mặt.
Bởi vì rượu này, sau khi uống, trên người sẽ có mùi rượu, phải qua một thời gian dài mới hết mùi.
Chỉ cần ngươi uống, thì bọn ta sẽ biết ngay…
Và thế là…
Rượu này cũng chỉ có thể để đó. Trừ phi Tả Trường Lộ ngươi đưa sáu vò rượu này cho người cần nó, ví dụ như vợ chồng Tả Lộ Thiên Vương.
Nhưng mà, tu vi vợ chồng Tả Lộ cũng không kém cạnh bọn ta là bao, căn bản là cũng đã tới đỉnh rồi, trừ phi là chiếm được cơ duyên lớn, nếu không thì cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới đó thôi.
Mọi người cứ từ từ mà thưởng thức thôi, có vài vò rượu Thủy Hỏa Bất Dung thôi, gây ra được chuyện gì chứ?!
Ai sợ ai?
Thế nên nhìn những bình rượu Thủy Hỏa Bất Dung này, Ngô Vũ Đình thật sự tức xì khói.
Quá ranh mãnh!
Cái tên khốn nạn Liệt hỏa này, quả thực là muốn ăn đấm!
“Rượu này... Cứ giữ lại trước đã.”
Tả Trường Lộ nói: “Để đó hai năm rưỡi trước. Nếu như trong hai năm rưỡi... Niệm Niệm và Đa Đa có sự tiến bộ cực lớn, hơn nữa còn kết hôn... Thì cũng không sao.”
Ngô Vũ Đình thở dài, nói: “Sau hai năm rưỡi, nếu như vẫn không được... Thì rượu này mang cho Vân Đóa và Hổ Đầu đi. Tu hành khó kiếm được cơ duyên, cơ duyên nên là của ai, thì là của người đó.”
“Ừm.” Tả Trường Lộ nói: “Hai ta uống cũng được.”
Ngô Vũ Đình: “Cút!”
Tả Tiểu Đa nghe mà cứ như lọt vào sương mù, bèn dò hỏi.
Thế là Tả Trường Lộ bỏ bớt lại lai lịch của rượu này, chỉ nói cho Tả Tiểu Đa nghe công dụng của nó một lần.
Lời giải thích này, trong lúc nhất thời làm cho Tả Tiểu cảm thấy kính nể, hắn nhìn sáu vò rượu này, ánh mắt lập lòe: Rượu này, ta thích đó!
Còn có thứ đẳng cấp như vậy cơ à?
Ấy thế mà phải là Đại năng có cảnh giới trên Phi Thiên mới uống được?
Hơn nữa còn là rượu đặc biệt dành cho hợp tịch song tu?
Đây... Đây quả thực là thứ tốt Liệt Tiểu Hỏa tạo riêng cho ta đây mà, sao hắn lại biết da mặt ta mỏng nhỉ?
Nếu như sau khi kết hôn với mèo Niệm Niệm... Khụ, không muốn... Khụ, thế là ta bày bữa tiệc tối dưới ánh nến, khụ... Sau đó bọn ta mỗi người uống một chén...
Sau đó...
Còn có sau đó nữa...
Nghĩ đi nghĩ lại, Tả Tiểu Đa không nhịn được bày ra vẻ mặt khát khao.
Rượu này... Có thể dùng làm vật tư chiến lược cần chuẩn bị sẵn của nhà ta…
Còn về vấn đề đạt tới cảnh giới Phi Thiên trong ba năm...
Hừ, chuyện này sẽ là vấn đề, là khó khăn với Đa Đa Cẩu đại nhân anh minh thần võ ta sao?
Bọn họ không biết ta từ Võ Đồ lên tới Đan Nguyên chỉ trong vòng một năm sao?
Võ Đồ, Vũ Sư, Tiên Thiên, Thai Tức, Đan Nguyên...
Hừ, độ khó cao vậy à?
Hơn nữa ta còn luôn áp chế với tiến giai trong suốt quá trình đó.
Bây giờ từ Đan Nguyên đến Anh Biến, Hóa Vân, Ngự Thần, Quy Huyền, Phi Thiên... Chẳng qua cũng chỉ là vài cấp độ thôi!
Vì có thể được song tu với mèo Niệm Niệm sớm, ta cũng phải cố gắng mới được!
Cố gắng tu luyện!
Trong phút chốc Tả Tiểu Đa trở nên rất hăng hái, có động lực!
Mục tiêu nhắm thẳng vào cảnh giới Phi Thiên! —— Mục tiêu mới của một con cái cá mặn! Đã hình thành!
“Cha, rượu này... Ý là chỉ Phi Thiên cảnh, là cái loại Phi Thiên cảnh áp súc rất nhiều lần, hay là... Phi Thiên cảnh bình thường trên mặt ý nghĩa thôi?” Tả Tiểu Đa háo hức hỏi.
“Tu giả có thể đột phá tới Phi Thiên cảnh cũng chưa có ai là bình thường cả, nếu như trước đó không có lượng áp súc kha khá, thì tu vi đạt tới Quy Huyền đã là cực hạn, ngươi tưởng tu hành võ đạo là chuyện trẻ con, có thể ôm lòng may mắn sao?”
Tả Trường Lộ ung dung nói.
Thấy hai mắt thằng nhóc này sáng lên, hắn làm sao mà không biết cái thằng này đang nghĩ gì, đang ấp ủ tâm tư gì chứ?
Nhưng mà, cho dù là Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, cũng không tin trong ba năm Tả Tiểu Đa có thể đạt tới Phi Thiên cảnh, ừm, phải nói hoàn toàn không tin —— Tất cả những tu giả đạt tới cảnh giới này có ai mà không phải là lão yêu quái có kinh nghiệm tu luyện gian khổ hơn mấy trăm ngàn năm chứ?
Ba năm?
Ba năm lên tới Phi Thiên cảnh, còn phải hai người cùng đột phá tới Phi Thiên cảnh!
Dù là thiên tài có lợi hại nhường nào, cũng không làm được.
“Áp súc đường gai dưới sáu lần, thành tựu cả đời khó đạt tới cảnh giới Phi Thiên! Đây là sự hạn chế tư chất cơ bản nhất.”
“Thế nên người đạt tới cảnh giới Phi Thiên, ai cũng là thiên tài, thiên tài đúng nghĩa chân chính, là thiên tài trong thiên tài.”
“Ồ…” Tả Tiểu Đa ấm ức không vui.
Vốn tưởng căn cơ của bản thân dày dặn, có thể đột phá sớm hơn chút ít...
Trường Lộ nhịn không được, nói: “Nhưng với tích lũy bây giờ của ngươi, nếu có thể giữ vững tiến độ, chờ ngươi tới Quy Huyền, là uống được rượu này rồi.”
“Khụ khụ!” Ngô Vũ Đình ho khan.
Tả Trường Lộ lập tức đổi lời: “Nhưng chờ tới cảnh giới Phi Thiên mới uống thì tốt hơn, uống được nhưng không có nghĩa là không có tí tai hoạ ngầm gì.”
“Ta biết rồi, ta cất kỹ.”
Tả Tiểu Đa nhìn sáu vò rượu này, cứ luôn cảm thấy thòm thèm, háo hức muốn uống thử.
Lật cổ tay, thu hết vào trong không gian: “Ta sẽ cất kỹ, khà khà khà…”
Ngô Vũ Đình trợn trắng mắt.
Lúc thằng nhãi này nghiêm túc như vậy cũng chẳng được mấy lần, bây giờ keo kiệt với cả cha mẹ rồi, đoán chừng là sáu vò rượu này cho dù có quá hạn sử dụng thì hắn cũng không nhả ra…