“Mẹ, ý của mẹ là mấy thứ này đối với tình trạng hiện giờ của ta…”
Tả Tiểu Đa lộ vẻ rối rắm: “Đa số những thứ này chỉ có tác dụng với Niệm Niệm nhưng lại chẳng được mấy thứ hữu dụng với ta sao?”
Rõ ràng là nhiều thứ tốt như vậy, sao nghe mẹ nói một lúc lại trở thành đồ vô dụng hết vậy?
Tả Tiểu Đa thấy hơi rối rắm. Chỉ được mỗi bình rượu ngon này nhưng lại phải chờ tới Phi Thiên cảnh…
Quả thực làm khó người đam mê ẩm thực như hắn rồi!
Ngô Vũ Đình nói: “Nếu là thứ tốt sao có thể vô dụng được; cũng có rất nhiều thứ hữu dụng cho cấp bậc bây giờ của con, như là đan dược giúp tăng cường nguyên khí, thiên tài địa bảo… Những thứ này đều hữu dụng nhưng cần chú ý đến thời gian sử dụng; nếu không đến khi tu vi của ngươi đột phá đến hóa vân thì tác dụng của những thứ này cũng không lớn, nếu cứ nhất quyết dùng thì có khi còn để lại tai hoạ ngầm…”
“Sở dĩ gọi là tai hoạ ngầm chính là vì nếu dùng quá nhiều thiên tài địa bảo, thì lâu ngày sẽ ứ đọng lại trong cơ thể, những ứ đọng này tích tụ mỗi ngày một nhiều lên đợi đến khi phi thiên thì phải dùng đến chân nguyên để thiêu hủy chúng… Đây cũng chính là nguyên nhân rất nhiều người gặp khó khăn lúc phi thăng đấy.”
“Bởi vì dùng thiên tài địa bảo để tăng cấp không những tốc độ nhanh hơn nhiều mà còn nhận được khoái cảm không làm mà hưởng nữa. Điều này dẫn đến rất nhiều người không tốn công sức nỗ lực nào mà vẫn có thể thăng cấp, như vậy thì còn ai lại bỏ gần tìm xa, tự nỗ lực tu hành nữa chứ?… Nhưng mà trên thế giới này, muốn mạnh lên thì sao có thể dễ dàng đạt được như vậy? Nóng vội thì không thành công chính là hình dung tốt nhất cho tình huống này!”
“Cho nên trước đây những người dựa vào cách này để thăng cấp, thì cho dù tư chất của người đó có cao đến đâu, cơ duyên có nhiều đến mức nào đi nữa, thì cuối cùng vẫn sẽ bị những thiên tài địa bảo này khiến bọn họ lật thuyền trong mương!”
“Nhưng mà võ giả tu luyện, vô cùng gian khổ, nếu đạt được một vài thiên tài địa bảo thì coi như cũng là cơ duyên của bản thân, có thể nói là trợ lực cực lớn để thăng cấp, chỉ cần khống chế việc dùng nó để thăng cấp ở giai đoạn đầu, không để cơ thể tạo ra sức đề kháng với chúng thì không sao cả.”
“Cho nên phải tự mình tu hành thăng cấp, đợi đến sau này gặp được thiên tài địa bảo đỉnh cấp thì hiêu quả sẽ càng vượt trội gấp bội, còn nếu vội vàng sử dụng khi tu vi còn quá thấp thì sẽ là mất nhiều hơn được, lợi bất cập hại…”
“Lấy ví dụ cho ngươi dễ hiểu, nếu ngươi săn được một đống thịt Tinh Thú, còn là Tinh Thú cấp vương nữa, thì đối với tu vi bây giờ của con chính là cơ duyên. Nhưng nếu bây giờ ngươi ăn rất nhiều thì tu vi cũng thăng cấp cực kỳ nhanh; nhưng lợi ích thăng cấp cũng chỉ là lợi ích trước mắt mà thôi, nếu ngươi ăn quá nhiều thì cơ thể sẽ sinh ra kháng thể, nếu sau này con gặp được hoàng cấp hoặc những yêu thú cao cấp khác thì sự tăng tiến tu vi của ngươi sẽ không nhanh bằng những người chưa từng ăn thịt yêu thú trước đó.”
Ngô Vũ Đình nói: “Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”
Tả Tiểu Đa bừng tỉnh đại ngộ liên tục gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi. Cũng giống như một người uống thuốc cảm cúm, vừa cảm sơ sơ đã uống thuốc thì lâu dần cơ thể sẽ sinh ra khảng thể, hơn nữa đã là thuốc thì sẽ có ba phần độc, lợi ích cũng sẽ có tác hại kèm theo.”
Ngô Vũ Đình khen: “Đúng vậy, chính là đạo lý này, con trai của ta thật là thông minh.”
Tả Trường Lộ ngửa đầu nhìn trời.
Như vậy… Cũng có thể khen thông minh sao?
Ngươi giải thích tỉ mỉ như vậy thì đến cả một đưa con nít cũng có thể nghe hiểu, huống chi con trai của bọn họ cũng đâu phải đồ ngốc?
“Cho nên nhanh chóng xử lý đi! Những thứ vô dụng thì mau ném ra bên ngoài đi, đổi toàn bộ những tài ngueyen không cần thiết thành tinh hồn ngọc thượng phẩm. Hoặc tốt nhất là có thể đổi thành tinh hồn ngọc cực phẩm.”
Ngô Vũ Đình cổ vũ nói: “Đương nhiên, nếu có thể đổi thành những vật cỡ như Liệt Dương Chi Tâm, Huyền Băng Chi Tâm… thì càng tốt hơn nữa.”
Tả Tiểu Đa lộ vẻ mặt ngượng ngùng.
Ở địa giới Phong Hải này, ngay cả tinh hồn ngọc thượng phẩm cũng đã bị hắn thu thập sạch sẽ rồi, ngay cả khối Liệt Dương Chi Tâm này cũng là từ trên trời rơi xuống…
Mẹ, ngươi đòi hỏi cũng thật nhiều đấy.
“Cho dù là bảo bối gì đi nữa, có thể lưu trữ được bao lâu đi nữa thì thưucj lực của bản thân vẫn là quan trọng nhất, ngươi nghĩ xem vì sao tinh hồn ngọc có thể trở thành vật trung gian để trao đổi, bơi vì bất kỳ người tu hành nào cũng đều có thể sử dụng nó, sẽ không xảy ra tình trạng mất giá trị.”
Ngô Vũ Đình vỗ vỗ bả vai của Tả Tiểu Đa, nói lời thấm thía: “Ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, bảo bối lớn nhất trên thế giới này chính là thực lực của bản thân! Không có bất kỳ bảo bối nào tốt hơn thực lực của bản thân!”
“Ta hiểu rồi.”
Tả Tiểu Đa lập tức thông suốt, tầm nhìn rộng mở.
Tự bản thân tiến về phía trước mới là đạo lý bất diệt.
Sở hữu tài phú hơn người thì đã là gì, mục tiêu tiếp theo phải là sở hữu thực lực hơn người!
Cho dù là Tinh Hồn Ngọc địa tâm, Liệt Dương Chi Tâm hay là Huyền Băng Chi Tâm gì đó thì hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, càng nhiều càng tốt!
Khuôn mặt Tả Trường Lộ tràn đầy tươi cười, quả nhiên để mẹ giáo dục con trai mới là lựa chọn tốt nhất.
Nếu Tả Tiểu Đa cứ giữ khư khư bản tính thần giữ của này thì hắn sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ, cũng sẽ lãng phí rất nhiều cơ hội.
Cho nên nhất định phải sửa tính tình này của hắn.
Hiện tại xem ra đợt cải tạo đầu tiên đã có hiệu quả, ít nhất là hắn có thể tiếp thu ý kiến, sẽ không tiếp tục tích góp tiền tài nữa đã là một chuyện tốt rồi.
Tả Tiểu Đa đã có quyết định nên động tác tiếp theo tự nhiên là sấm rền gió cuốn.
Hắn lập tức cầm điện thoại gọi cho Cao Xảo Nhi: “Xảo Nhi học tỷ, không biết quý gia tộc đã chuẩn bị thế nào rồi, ở chỗ ta có rất nhiều vật tư cần xử lý.”
Cao Xảo Nhi đã định liệu từ trước, lập tức trả lời: “Tả lão đại, ngươi yên tâm đi, gia tộc bọn ta ở phương diện này tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng. Bây giờ ngươi đang ở đâu? Ta sẽ lập tức qua đó”