Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1337 - Chương 1338: Kiểm Tra Hàng

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1338: Kiểm tra hàng

Hữu Thiên Vương đứng cạnh cửa, trông có vẻ rất bình tĩnh, ung dung thản nhiên, nhưng thực ra trong lòng đã khá thấp thỏm không yên; Côn Bằng vừa rồi đi ra kia, nếu thật sự đối đầu, đoán rằng bản thân phần nhiều là đánh không lại, còn có khả năng bị tiêu diệt ngược lại.

May mà có Hồng Thủy Đại Vu mạnh mẽ ra tay đánh bại.

Xem ra Hồng Thủy Đại Vu trở lại, sức mạnh quả nhiên còn mạnh hơn trước kia không chỉ một bậc.

Bây giờ chỉ không biết là còn có những Yêu tộc khác ẩn nấp trong cánh cửa kia không, nếu có ẩn nấp, thì thực lực như thế nào, cầu trời lạy Phật đừng có thêm một tộc thực lực khủng bố như vậy nữa.

Nhưng mà trước mắt vị trí này là hắn cướp được, bây giờ cũng chỉ có thể bày ra bộ dạng tất thắng thờ ơ như không.

Mặt hắn đầy vẻ tự tin, như thể cho dù Đông Hoàng có từ trong đó đi ra, thì hắn cũng có thể đạp hắn một cái trở vào vậy.

Tả Lộ Thiên Vương nghĩ đến, bị Du Đông Thiên khinh thường đuổi trở về: “Ngươi còn có thể mạnh hơn ta? Cút trở về đi.”

Bây giờ Du Đông Thiên đang ôm lấy cánh tay đứng ở bên cửa mặt đắc ý: “Chỉ dựa vào hắn mà cũng muốn tranh giành với ta, ha ha…công lao đều là của ta, ngươi giành cái gì?”

Một bên khác, cấp cao của ba phe cánh lớn đang họp.

Không cần thống nhất gì cả, nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng có sắc mặt nghiêm trọng, giống như giông tố sắp xảy ra.

Tràn đầy hy vọng đến để khai phá di tích.

Di tích đã thực sự xuất hiện đúng như dự kiến, nhưng lại phát hiện là di tích của Yêu tộc, càng có nhiều Côn Bằng nguyên thần xuất hiện, có thể nói tình thế đã thay đổi bất ngờ, nếu như bên trong lại có thêm gì nữa, thì tình thế sẽ còn tiếp tục chuyển biến xấu.

Cho dù bên trong di tích, không có Yêu tộc khác, vẫn phần nào có thể chắc chắn, di tích này, trước kia khơi dậy tiếng vang của Chuông Đông Hoàng, bèn đánh đồng tạo ra toạ độ, tin là đại lục Yêu Minh bên kia dùng không đến mấy năm là sẽ có thể trở về từ Tinh Không mênh mông!

Chuyện này, giống như một tảng đá lớn, cứ mãi đè nén trong lòng mọi người.

……

Khu biệt thự Phong Hải, Cao Võ Tiềm Long.

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đang thoải mái tắm nắng trong sân, và bà Thạch cũng đang ngồi cùng bọn họ, chuyện trò vui vẻ.

Bà Thạch không hề biết bọn họ là ai, chỉ biết đây là cha mẹ của Tả Tiểu Đa, khó tránh khỏi có chút khó hiểu trong lòng, làm sao mà một đôi vợ chồng nho nhã, phong độ ngời ngời như vậy lại nuôi ra được một con khỉ nghịch ngợm?

Tả Tiểu Đa thì đang tán dóc cùng Tả Tiểu Niệm.

Canh ba nửa đêm hôm qua Tả Tiểu Đa lẻn vào phòng của Tả Tiểu Niệm để nói chuyện, mặt dày không chịu rời đi, lại còn muốn chui vào trong chăn, thế là bị đánh tơi bời đi ra, đến bây giờ mắt còn đang sưng.

“Quá tàn nhẫn…”

Tả Tiểu Đa uất ức dùng khăn nóng đắp lên mặt: “Ta chỉ là muốn trò chuyện…ta cũng đâu muốn làm gì khác đâu…”

Cơn giận còn sót lại của Tả Tiểu Niệm còn chưa biến mất. Mặt cười lạnh lẽo.

Ta tin ngươi mới là lạ ấy!

Tiểu Cẩu Đát không có ý tốt!

“Nói như thế nào thì cũng là hôn phu thê...”

Tả Tiểu Đa suy nghĩ linh tinh: “Ta không nói mấy cái phức tạp kia, nhưng mà hôn nhẹ, ôm, sờ một cái không phải rất bình thường sao? Bây giờ ngay cả tay cũng không cho sờ, còn không bằng lúc trước... Hừ.”

Tả Tiểu Đa vô cùng tủi thân.

Hắn còn tủi thân!

Tả Tiểu Niệm bực bội không có chỗ phát tiết, ta nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn như vậy, há có thể không biết tính cách của thằng nhóc này? Đối phó hắn, tuyệt đối phải kiên trì!

Cũng không thể thả lỏng một chút!

Từ trước đến nay chính là đạp lên trên mặt trên mũi, hắn nói là chỉ sờ tay, nhưng chỉ cần bước đầu tiên nới lỏng cửa, kế tiếp thằng nhóc này có thể trực tiếp từ từ phóng khoáng từng bước một đến bước cuối cùng...

Vì mục tiêu này, hắn có thể dây dưa cùng ngươi không ngủ mấy ngày mấy đêm!

Cách trả lời chính xác duy nhất, chính là đề phòng nghiêm ngặt cố thủ tuyệt đối không tỏ ra thân thiện, lấy bất biến ứng vạn biến!

Tả Tiểu Đa tủi thân nói dông dài, méo miệng: “Ta chỉ sờ tay, chỉ sờ xuống dưới một chút... Xuống dưới một chút... Chạm một cái, ta chỉ chạm một cái... Là được rồi.”

Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm cao lãnh, ôm tay hất cằm nhìn hắn diễn trò.

Dù sao, mặc kệ ngươi yêu cầu cái gì, chính là hai chứ: không diễn!

Cuối cùng lăn qua lăn lại một lúc lâu thì Tả Tiểu Đa cũng hết hi vọng, con ngươi đảo qua đảo lại, nói: “Niệm Miệm Mèo... Định Nhan Đan kia của ngươi...”

“Ngươi gọi ta là gì?” Mặt Tả Tiểu Niệm đột nhiên nghiêm túc, phủ một lớp sương lạnh.

“Chị Niệm Niệm!”

Tả Tiểu Đa miệng lưỡi ngọt ngào.

“Hừ!”

“Định Nhan Đan kia của ngươi... Còn chưa ăn sao?” Tả Tiểu Đa hỏi.

“Làm gì?” Đương nhiên Tả Tiểu Niệm chưa có ăn.

Dù sao nàng cảm thấy bản thân mình còn chưa ở giai đoạn quá hoàn thiện, làm sao lại tùy tiện ăn chứ?

“Tốt lắm. Tối nay chúng ta không cần dùng Cửu Tiêu Linh Tuyền...” Tả Tiểu Đa lén lút nói.

“Ừ, Linh Tuyền kia vẫn chưa đến lúc, ta còn muốn củng cố một chút.” Tả Tiểu Niệm nhíu mày, thằng nhóc này muốn làm gì?

“Chỗ ta có đồ tốt.”

Tả Tiểu Đa lấy Tịnh Thủy Ngọc Liên trân quý ra: “Đây!”

“Hoa này thật đẹp.” Mắt Tả Tiểu Niệm sáng lên.

“Đây là đồ ăn, cái đồ chơi này gọi là Tịnh Thủy Ngọc Liên.”

Tả Tiểu Đa cười hì hì, đi đến gần, hạ giọng, nháy mắt ra hiệu nói: “Nghe nói ăn cái này, về sau đi ị cũng không thúi...”

Ầm!

Cả người Tả Tiểu Đa lập tức bị đạp bay ra ngoài.

Khuôn mặt Tả Tiểu Niệm đỏ bừng, tức giận nhìn Tả Tiểu Đa, cũng hạ giọng gào thét: “Ngươi làm trò như vậy với tiểu tiên nữ xinh đẹp, nói loại chuyện này, không cảm thấy áy náy sao?”

“Ta nói chính là thật sự.” Tả Tiểu Đa oan uổng kêu lên: “Không tin ngươi hỏi cha mẹ xem.”

“Hừ.”

Tả Tiểu Niệm cầm đóa hoa này, trong nháy mắt đã yêu thích không buông tay.

Tả Tiểu Đa nói ra tư liệu điều tra về Tịnh Thủy Ngọc Liên: “Ngươi xem. Tịnh Thủy Ngọc Liên này, thích hợp cho phụ nữ chưa lập gia đình dùng, sau khi ăn... Tẩy nội tạng, kinh mạch trong suốt, Băng Cơ Ngọc Cốt, không nhiễm tục trần. Cuối cùng cả đời này, cơ thể không có mùi lạ, cuối cùng cả đời này, thanh khiết lịch sự tao nhã. Tâm hồn thiếu nữ hoạt bát, phóng thích toàn bộ sự linh hoạt, tinh hồn băng hỏa, trời đất hoàn mỹ...”

Tả Tiểu Đa đọc một lần, nói: “Ta có thể lừa ngươi sao? Nếu không phải là đồ tốt nhất, ta có thể lấy ra sao?”

Bình Luận (0)
Comment