Bạch Vân Đóa đứng dậy, dáng vẻ dường như rất vội vã vào một cái đã bay đi mất.
“Người này không đơn giản đâu, cha.” Tả Tiểu Đa nhìn thấy Bạch Vân Đóa đã đi xa, cẩn thận cảm nhận một phen, vẻ mặt mới trở nên nghiêm túc nói.
“Sao người đó không đơn giản vậy?”
“Số mệnh của cô gái này đặc biệt không bình thường, có thể nói là cao quý không tả nổi, hơn nữa địa vị còn cao đến mức có thể dọa người, độ mạnh mẽ của khí vận, độ cao của địa vị, độ thâm hậu của tu vi, tất cả đều thuộc mức khó có thể thấy được.”
Tả Tiểu Đa nói: “Người giống như vậy, trùng hợp thế nào lại đến nhà chúng ta uống một cốc nước vậy chứ... Ha ha.”
Tả Trường Lộ nói: “Mệnh của nàng thật sự tốt đến vậy sao?”
“Ta chỉ nói mệnh của nàng cao quý, nhưng nói tốt cũng chưa hẳn.”
Tả Tiểu Đa nói: “Mặc dù khí vận của cô gái đó cực mạnh, có thể nói là dồi dào, nhưng số mệnh của nàng lại không thấy tốt nhiều đến như thế. Hơn nữa nên nói là cực kỳ không tốt!”
Tả Trường Lộ cau mày: “Hả?”
“Cô gái này, hiện tại có đại đức hộ thân, khí vận dồi dào; Nhập đạo tu hành, thuận buồm xuôi gió, ngoài ra mọi điều cũng đều suôn sẻ. Nhưng vận mệnh của nàng chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở mấy năm đó thôi... Còn tương lai thì không hẳn sẽ có nhiều tốt đẹp.”
Tả Trường Lộ có chút hứng thú: “Lời này có nghĩa gì vậy, có thể nói cụ thể một chút được không?”
“Mệnh của cô gái này phạm vào Cô Sát, hơn nữa sẽ ứng chủ yếu trong tương lai gần, rất khó trốn tránh.”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Tuổi thơ mỹ mãn, tuổi trẻ hạnh phúc, phúc phận lâu dài, có khoảng hàng nghìn năm bảo hộ. Nhưng vận mệnh luôn có cao thấp, đời người không thể có thập toàn thập mỹ, cầm của nàng có chút ngắn... Điều này vốn không có vấn đề gì đối với người bình thường; Nhưng mà nàng là võ giả cao giai, tuổi thọ dài lâu, đây chính là có vấn đề.”
“Theo như ta thấy, mệnh phạm vào Cô Sát này của nàng chính là mất chồng. Hơn nữa huyệt Hoa Cái của nàng có ẩn chứa sát khí tập trung, xung khắc lẫn nhau, biểu hiện khí vận của nàng đang tràn đi...”
Tả Tiểu Đa nói: “Trong vòng ba đến năm năm... Sẽ có nguy hại mất chồng. Sau đấy một đời cô độc, mãi cho đến lúc già yếu hoặc chết đi.”
Tả Trường Lộ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Lời này là thật sao?”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Cha, ta nói là sự thật.”
“Hơn nữa, ngươi nhìn chữ do nàng viết này; Thủy.”
“Thủy là nước vốn dĩ là thứ đồ tốt, chính là nguồn gốc của sinh mệnh. Nhưng chữ thủy do nàng viết xuống lúc này chỉ mang ý nghĩa là nước chảy mây trôi, tràn đầy ý tứ thoải mái. Nhưng mà trên một số ý nghĩa khác thì đấy cũng chính là chữ “Vĩnh” nhưng không có đầu.”
“Vĩnh viễn không có vĩnh, chỉ còn lại viễn, mà viễn cũng chính là xa, xa như nào? Cách biệt sống chết chính là xa nhất. Vĩnh của vĩnh viễn không có đầu, chỉ còn lại thủy, cũng chính là nước, nước chảy về đâu? Bất luận là chảy về đâu cũng đều sẽ phải đi, đều phải chảy đi. Chính là đi!”
“Mà con gái còn được gọi là mỹ nữ hoa tươi, bản thân con gái vốn đã chiếm một chữ “Hoa” rồi. Mà lúc này nàng lại viết xuống một chữ “Thủy”, sau khi viết xuống đã lập tức rời đi; Vẫn là đi.”
“Cha, điều này lộ ra mờ mờ ảo ảo phẩm chất nước chảy hoa trôi.”
Tả Tiểu Đa nói: “Từ đó kết luận, trong bòng ba tới năm năm, nội trong năm năm sẽ có một cuộc đại chiến; Mà có lẽ nàng và chồng nàng sẽ gặp phải bất trắc trong lần đại chiến này.”
“Bị người khác đánh bại, thất bại thảm hại... Mà hôm nay nàng chiếm một chữ đi; Đi về đâu? Hôm nay nàng hỏi thăm, chính là hướng tây nam. Mà tây nam lại là nơi nào? Là nơi của thành quỷ.”
“Chính là... Nước chảy mây trôi xuân đi mất, trời đất mênh mông.”
Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng thở dài: “Bị đánh bại, nước chảy mây trôi, chính là thất bại thảm hại; Xuân đi mất, ngày xuân không bao giờ trở lại; Nếu đã không trở lại nữa thì cũng chính là xa cách sinh tử, vậy nên từ đấy về sau sẽ một ở trên trời, một ở nhân gian.”
Sắc mặt của Tả Trường Lộ có hơi thay đổi.
“Nước chảy mây trôi xuân đi mất, trời đất mênh mông, sẽ không có ngày gặp lại... Ba năm sau, trong vòng năm năm... Đại chiến, đại bại, thất bại thảm hại...”
Tả Trường Lộ hít một hơi thật sâu.
Giọng nói trầm lắng nghiêm túc: “Lời nói này của ngươi nắm chắc được mấy phần?”
Tả Tiểu Đa cười he he, nói: “Cha, nếu như người khác xem, người khác hỏi thì ta chỉ có thể nói tin hay không đều tự có ý trời... Nhưng mà ngươi hỏi thì ta có thể trực tiếp nói với ngươi, nắm chắc 100%!”
Nắm chắc 100%!
Tâm tình của Tả Trường Lộ bỗng nhiên trở nên nặng nề, nói: “Cái gọi là có pháp có phá, nếu ngươi đã có thể nhìn ra chỗ mấu chốt thì có phải sẽ có cách phá giải đúng không? Ta thấy cô gái đó chính là loại lương thiện, nếu như có cách phá giải thì đừng ngại kết một mối thiện duyên!”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Nếu như đơn giản thì lúc nãy ta có nói rồi. Đây là đại kiếp sống chết do số phận định đoạt, mệnh cách vợ chồng âm dương.”
“Thật sự là không có một chút phương pháp nào hết sao?” Giọng nói của Tả Trường Lộ trở nên đắng chát.
“Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách.” Tả Tiểu Đa nói.
“Nói thử xem.”
“Nếu muốn phòng ngừa được tai họa này thì cần phải có người đè ép được vận rủi. Mà chỉ cần tìm được người có đủ khí vận để có thể đè ép được vận rủi... Có thể nghịch thiên cải mệnh, khổ tận cam lai, nhưng nếu muốn phá kiếp ra thì sẽ rất khó rất khó, chỉ sợ là độ khó không hề thua kém kiếp nạn Phượng Mạch Xung Hồn của chị Tiểu Niệm ngày đó.”
“Có thể nói rõ ràng hơn chút nữa được không.”
“Thật ra nguyên nhân trong đó cũng đơn giản thôi, tử cục này xét đến cùng chính là một trận chiến tranh; Nhưng trận chiến tranh này lại là sát cục của thiên đạo, khó lòng né tránh, cho dù là người đại đức như cô gái đấy cũng không thể tránh được.”
“Kiếp số phía trước, chiến tranh không thể né tránh, sát cục càng không thể tiêu trừ. Chỉ có một thứ duy nhất có thể thay đổi được, chính là chỉ có thắng bại.”
Tả Tiểu Đa nói: “Sát cục thiên đạo sẽ không để ý đến thắng bại, cho dù là ai thắng ai thua thì thiên đạo cũng sẽ rút khí vận của bên thua cuộc, sẽ không quan trọng ai lụn bại...”