Vả lại bây giờ hắn không sợ ta nữa… Làm thế nào để chỉnh đốn hắn đây?
Tả Tiểu Niệm suy tư như đắm chìm vào một giấc mộng dài.
Bên ngoài buồng luyện công.
Tả Tiểu Đa le lưỡi, liếm môi một lượt, khà khà khà, cười gian mấy tiếng.
Tốt quá.
Hú hú!
Ngoại trừ niềm vui trong lòng thì vẫn còn tiếc nuối vô hạn.
Tiếc quá đi, không thể phá hư cơ thể hoàn mỹ của Niệm Niệm mèo, nếu mẹ chưa nói đến chuyện đó… Hừ, dựa theo thời gian kỳ diệu trong Diệt Không Tháp thì…
Biết đâu lúc cha mẹ đi có thể cho hai người bế cháu...
Sáng hôm sau, Tả Tiểu Đa dậy rất sớm.
Hết cách rồi, hắn phải đi học, cũng không thể vì cha mẹ ở đây mà bỏ buổi học.
Tả Tiểu Niệm còn ở lại Diệp Không Tháp chưa ra ngoài, tiếp tục luyện công siêng năng, cố gắng đạt tới đỉnh cấp Hoá Vân càng nhanh càng tốt.
“Mẹ, con đi học đây, Niệm Niệm mèo đang luyện công trong Diệt Không Tháp… Có lẽ một lúc nữa nàng sẽ ra ngoài.” Tả Tiểu Đa báo mẹ một câu, rồi đi với Lý Thành Long.
Lúc này trong Diệt Không Tháp, Tả Tiểu Niệm đỏ bừng cả mặt. Tiểu tử này sắp đến giờ đi học mà còn...
Hừ, bĩu môi lấy ra một chiếc gương, im lặng hồi lâu, đôi môi sưng lên rồi...
Xấu xa!
Không thể làm gì khác ngoài đợi một lát nữa mới ra ngoài.
Nhưng mà thời gian trong Diệt Không Tháp dài như vậy, ta rõ ràng thực sự làm được, trừ ôm hôn ra thì chẳng làm gì khác, không vượt qua giới hạn một bước nào!
Càng nghĩ càng thấy thành công mỹ mãn.
“Hừ, Tiểu Cẩu Đát, ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta!” Tả Tiểu Niệm dẩu môi, vẻ mặt cao ngạo.
Song nàng không biết Tả Tiểu Đa vừa bắt đầu đã làm một cú lớn “sét vang chớp giật”, sau đó khiến Tả Tiểu Niệm càng ngày càng đề phòng, cuối cùng chỉ dừng ở mức ôm, hôn … Kì thực là vì mục tiêu trước mắt của Tả Tiểu Đa chỉ có thế, không hơn.
Xông lên trước hù dọa ngươi, nói thẳng thì mục tiêu của ta là thành luỹ cuối cùng của ngươi cơ.
Sau đó ta từng bước từng bước thu hẹp khoảng cách, khiến ngươi cảm thấy chỉ cho hôn một tí ôm một chút cũng đã là bảo vệ thành công rào cản cuối cùng. Vả lại còn mơ hồ sinh ra cảm giác từ chối quá nhiều có thể khiến ta giận dỗi, bứt rứt...
Nhưng trên thực tế Tả Tiểu Đa đã “nhất cử lưỡng tiện” vượt qua hai chốt phong toả!
Ảo diệu ở chỗ Tả Tiểu Đa nắm trong lòng bàn tay mà Tả Tiểu Niệm lại bối rối, bị động.
Đến lúc rời Diệp Không Tháp, đi nói chuyện phiếm với Ngô Vũ Đình, Tả Tiểu Niệm vẫn ngượng ra mặt.
Song vẫn khá tự hào khi nhắc đến chiến tích tự cố thủ đến cùng của mình...
Ngô Vũ Đình đã hiểu cả quá trình chỉ biết im lặng, bưng trán.
Con gái à, ngốc hết chỗ chê, sắp mất cả vốn lẫn lời mà còn tỏ vẻ kiêu ngạo.
Ta chẳng hiểu cái vẻ kiêu hãnh này của ngươi đến từ đâu...
Nhưng chuyện này chung quy là chuyện riêng giữa đôi vợ chồng son… Nàng chỉ có thể âm thầm thở dài.
“Được rồi, ngươi vui là tốt, may mà Tả Tiểu Đa có thể nhịn, không thì… Haiz.”
Ngô Vũ Đình nghĩ thầm.
Nếu không phải mình đã rào trước với Tả Tiểu Đa, thì cô ngốc này thật sự có thể bị Tả Tiểu Đa lừa gạt đến ễnh bụng mà vẫn tự nghĩ mình bảo vệ bản thân kỹ lắm rồi...
Nhưng người chiếm lợi là con mình nên Ngô Vũ Đình thức thời chọn cách không nhắc nhở: “Con vui là tốt rồi.”
Cho nên Tả Tiểu Niệm vui vẻ cười thích chí: “Mẹ yên tâm đi, chỉ bằng tu vi của Cẩu Đát thì hắn chiếm được lợi gì từ con…”
Khoé miệng Ngô Vũ Đình giật giật, trừ một bước cuối cùng thì nó húp hết miếng ngon rồi đấy, húp tất.
Nếu không phải mẹ đã rào trước với hắn thì e là bây giờ ngươi đã dính bầu rồi đó cô nương ngốc...
Ôi, con trai ta tốt số quá nên mới gặp cô ngốc này.
Song nghĩ lại thì cô gái gốc này là do mình đích thân nuôi nấng, dạy dỗ, Ngô Vũ Đình lập tức cạn lời.
Chẳng lẽ phương pháp giáo dục của ta có vấn đề?
A...
Chợt nhớ tới lúc bản thân còn trẻ… Hình như Tả Trường Lộ cũng dụ dỗ mình thế này… Ngô Vũ Đình không cười nổi nữa.
Sau đó, ăn sáng xong, Ngô Vũ Đình kiếm đại một cái cớ để cãi nhau một trận to với Tả Trường Lộ.
Tả Trường Lộ không hiểu gì, lòng đầy ấm ức.
“Thế này là thế nào… Ta lưu manh chỗ nào?”
Điều này làm Tả Trường Lộ buồn bực muốn chết.
Vô duyên vô cớ bị chửi một trận, ta không biết xấu hổ chắc...
Thật ra Ngô Vũ Đình chắc chắn đã trách oan Tả Trường Lộ. Bởi vì nam nữ yêu đương, có lẽ khi mới bắt đầu quan hệ vẫn chưa vững vàng, bên nữ nhạy cảm, bên nam ù lì. Điều này đúng trên chín mươi chín phần trăm.
Nhưng sau khi xác định quan hệ thì vị thế của đôi bên lập tức đảo lộn hoàn toàn.
Trong giai đoạn này, cơ bản là đằng trai dũng cảm tiến lên, huy động tất cả trí tuệ và sự sắc sảo của mình, từng bước ép sát, tích cực triển khai thế công, có vài người còn nghĩ ra vô số chiêu trò, thậm chí trí khôn của nhiều dân FA còn bùng nổ vào lúc này...
Chính là có thể thẳng tiến thêm một bước, thắng đảo hoàng long…
Mà lúc này đằng gái thường không tránh nổi việc bị rơi vào thế bị động, phòng thủ, nhưng bất kể là phòng bị kỹ càng đến mức nào, cho tới lúc “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, thì thực tế kết quả cuối cùng cũng là đàng trai thành công, khó có ngoại lệ.
Tất nhiên sau khi đạt được mục tiêu thường sẽ bắt đầu một câu chuyện khác, nhưng tạm nói tới đây thôi.
Ăn sáng xong, Tả Tiểu Niệm tiếp tục luyện công, Tả Trường Lộ thì buồn bực lên sân thượng uống trà, Ngô Vũ Đình thu dọn xong lại theo lệ thường đến bên Tả Trường Lộ nằm lên ghế dài giả vờ ngủ say...
Con trai chiếm lợi, con gái hạnh phúc, chồng bị mình mắng để xả giận.
Thoải mái thật.
...
Trên đường đi học.
Dọc đường, Lý Thành Long cười lệch cả miệng.
Tối hôm qua đính hôn rồi!
Cương Thiết giáo chủ ta đây đã là người có vợ rồi.
Mà Tả Tiểu Đa có vẻ đang nhấm nháp dư vị, cộng thêm vẻ mặt cười ngu, ôi cảm giác tối qua thật là tuyệt vời, chẳng cần hâm mộ Phù Phù nữa, tự bước đi trước thôi.
Thành ra hai tên mang theo nét cười ngố tàu tiến vào Cao Võ Tiềm Long, đến lớp một rồi mà nụ cười ngây ngô vẫn dán trên mặt.
“Uầy… Tân lang đến rồi!” Chẳng biết ai hô to một tiếng, cả lớp nhốn nháo cả lên, vừa cười vừa la vừa nhảy.