Tiểu tử này đắc chí vênh váo, được voi đòi tiên, lúc hôn Tả Tiểu Đa cảm thấy nàng không kháng cự, hai cái tay lừ lừ mò vào quần áo Tả Tiểu Niệm như rắn trườn.
Tả Tiểu Niệm chỉ cảm thấy chỗ hiểm trước ngực bị tập kích, đột nhiên nhớ tới lời Ngô Vũ Đình, nhất thời nóng nảy, hàm răng vô thức cắn xuống...
“Shh…” Lưỡi Tả Tiểu Đa không ngừng thè ra rụt vào.
Tả Tiểu Niệm ở đối diện dựa nghiêng trên giường thở gấp từng hơi nặng nề, khuôn mặt đỏ ửng như say, thân thể dường như không còn chút sức lực.
Tả Tiểu Đa lè lưỡi hồi lâu lâu, vừa cường điệu kêu đau vừa lén lén lút lút quan sát.
Đã một lúc lâu… Nhưng Tả Tiểu Niệm không qua dỗ dành mình, mình cũng cảm thấy chán, không thể làm gì khác ngoài thúc giục nguyên khí tự hồi phục.
Mè nheo đi tới trước mặt Tả Tiểu Niệm, tủi thân mà nói: “Ngươi cắn ta làm gì?”
Tả Tiểu Niệm đỏ mặt: “Ai bảo ngươi không đàng hoàng,lần này còn nhẹ đấy, có tin ta đóng băng ngươi không?”
“Ta không đàng hoàng chỗ nào?”
Tả Tiểu Niệm cả giận mắng: “Vậy ngươi sờ ta… Ở đằng trước!”
“Ta có sờ soạng à?” Tả Tiểu Đa ra vẻ ngạc nhiên nhìn tay mình: “Không có cảm giác gì mà…”
“Ngươi…”
Tả Tiểu Niệm tức lệch cả người, nói: “Nếu ngươi còn như thế, ta sẽ đi xin mẹ huỷ bỏ hôn ước!”
“Ta không dám nữa mà!”
“Ngươi thề đi!”
“Ta thề ta không dám!”
Tim Tả Tiểu Niệm đập bình bịch, hắng giọng, một lúc lâu sau mới nói: “Đầu lưỡi còn đau không?”
Tả Tiểu Đa tủi thân đứng lên,
Tả Tiểu Niệm nghiêm túc ngó qua: “Nào có đâu… Ở chỗ nào?”
Đột nhiên ư ư a a...
Thần chí bồng bềnh bay bổng...
Lại sau một hồi lâu...
Tả Tiểu Niệm nằm ngửa trên giường, vẻ mặt say sưa choáng váng như đang mơ màng, thở hổn hển, yếu ớt mắng: “Bại hoại!”
Tả Tiểu Đa nằm bên người nàng, cười hì hì, bảo: “Không ngờ hôn môi sướng như vậy đấy… Chậc chậc…”
Chép miệng một hồi, dư vị tựa như vô tận.
Tả Tiểu Niệm hừ lạnh, đảo tròng mắt, dùng sức nhích ra xa một chút, rồi lại bị hắn bám theo, quấn lấy.
Song đối với lời Tả Tiểu Đa nói, tuy nghe hơi ngại nhưng trong lòng nàng cũng đồng tình.
Thật sự không ngờ rằng chỉ là miệng tiếp xúc với miệng, lại… Toàn thân mềm nhũn… Thần hồn cũng bồng bềnh bay bổng như lên mây.
Tả Tiểu Niệm cảm thấy nếu bây giờ mình đứng lên thì có khi chưa chắc đứng vững nổi.
Chỉ nghe Tả Tiểu Đa chép miệng, cười đầy xấu xa, nói: “Thảo nào đám cẩu độc thân cứ khóc lóc ầm ĩ kêu muốn tìm vợ. Cái thằng Lý Thành Long kia mới được một ngày đã tỏ vẻ quen mui thấy mùi ăn mãi… Thì ra cảm giác này có thể khiến người ta mê muội đến thế… Tiếc là không được sờ…”
Tả Tiểu Niệm dồn toàn lực hừ lạnh, hừ như muốn đẩy ra băng tuyết.
Nhưng đâu ngờ âm thanh nàng phát ra lại giống tiếng mèo con gừ gừ.
Cảm thấy Tả Tiểu Đa nhỏm dậy, Tả Tiểu Niệm vội vàng ngăn cản, trịnh trọng tuyên bố: “Cẩu Đát, nói rõ luôn nhé, chỉ được tiến đến bức này thôi, ngươi đừng được voi đòi tiên, ta nhất định sẽ mách mẹ!”
Tả Tiểu Đa gật đầu như gà con mổ thóc: “Yên tâm yên tâm, ta bảo đảm bằng liêm sỉ của ta!”
Nghĩ bụng, ta sợ cũng không dám thêm bức nữa… Cùng lắm là sờ tí thôi...
Á, vừa rồi Tả Tiểu Niệm nói gì? Chỉ có thể tới bước này? Chỉ có thể?
Thế thì nói cách khác.. Hôn nhau… Biến thành hoạt động hàng ngày?
À há!
“Hôn đi!”
“Không!”
“Hôn tí thôi.”
“Không!”
“Hôn chút thôi mà…”
“Không… Ưm…”
...
Thấy đã lăn qua lăn lại hai giờ liền, có cảm giác không còn đủ thời gian, nên hai người chạy về Diệp Không Tháp.
“Uống… Uống Cửu Tiêu Linh Tuyền trước đã…” Tả Tiểu Niệm thở hổn hển, đẩy Tả Tiểu Đa qua một bên.
“Nhưng ta muốn đợi mấy ngày nữa…”
Tả Tiểu Đa nom rất buồn bực.
“Ngươi đợi làm gì?” Tả Tiểu Niệm thấy hơi khó hiểu.
“Đương nhiên ta phải đợi.” Tả Tiểu Đa nói: “Hiện giờ ta mới áp chế bảy lần, ta chuẩn bị áp chế đến mức không thể nào áp chế nữa, rồi đột phá cảnh giới Anh Biến…”
“Vậy ngươi còn chờ gì?”
Tả Tiểu Niệm thúc giục: “Còn không mau luyện công, sau khi dùng Linh Tuyền ta cũng sắp luyện công. Cha nói Linh Tuyền có thể đốt cháy tạp chất của linh nguyên, phải nắm chắc thời cơ tiến bộ, đừng sa đà vào đại cảnh giới,không tốt lắm đâu.”
“Thật ra chẳng bằng ngươi đợi Hoá Vân đột phá Ngự Thần, đến lúc không thể áp chế thì dùng, có khi hiệu quả còn tốt hơn.” Tả Tiểu Đa đề nghị.
“Nhưng cách đấy có thể chu kỳ thời gian sẽ bị kéo dài.”
Tả Tiểu Niệm hơi do dự: “Ta xin nghỉ mỗi một tháng, không thể ở lại đây quá lâu.”
“Xin nghỉ một tháng à? Ngươi xem, trong không gian này của chúng ta tốc độ dòng chảy thời gian bằng một phần ba mươi bên ngoài. Ước chừng mấy ngày nữa là có thể chạm mốc bốn mươi ngày…. Sau này ngươi tu luyện thật nhiều ở đây, ừm, hai ta ở đây tu luyện nhiều hơn, ngươi xin nghỉ một tháng, bây giờ tính ra mới qua ba ngày thôi.”
“Còn hai mươi bảy ngày, hai mươi bảy ngày, đổi thành thời gian trong đó chính là được chừng hai mươi bảy tháng, hơn hai năm dư dả thời giờ, hai năm rảnh rỗi, ngươi còn chưa đạt tới Ngự Thần à?”
Tả Tiểu Đa khua môi múa mép, nói có tình có lý.
Tả Tiểu Niệm nghĩ lại, thấy lời Tả Tiểu Đa vừa nói rất có lý.
Với tiến độ tu hành hiện tại và thời gian bên trong Diệt Không Tháp theo lời Tả Tiểu Đa nói, thì bản thân mình quả thực có thể mau chóng đột phá cấp Ngự Thần…
Vả lại mình còn có thể ở bên Tiểu Cẩu Đát thêm một thời gian...
“Ừ… Đúng là rất có lý.” Tả Tiểu Niệm cũng công nhận.
Bây giờ nàng chỉ nghĩ đến việc vào Diệt Không Tháp luyện công mà không hề nhận ra rằng tu luyện trong này, tương đương với việc cùng Tả Tiểu Đa một nam một nữ ở chung một chỗ hơn hai năm, gần ba năm, đây là một vấn đề trọng đại!
Vấn đề này vô cùng nghiêm trọng.
Hoặc là nàng đã nghĩ tới nhưng không mảy may để ý.
Ở cùng ông xã, là chuyện không nên làm ư? Nhưng ngoài mặt vẫn cố thủ đề phòng nghiêm ngặt.
Tả Tiểu Đa mừng rỡ: “Vậy chúng ta quyết định thế đi.”
“Ừ. Quyết định vậy đi!”Tả Tiểu Niệm gật đầu.
“Nếu có lý, cũng quyết rồi, có phải nên thưởng cho ta không?”
“Thưởng như nào?”
“Hôn một cái…” Tả Tiểu Đa chu môi.
“Không được… đâu.” Tả Tiểu Niệm lén lén lút ngó trái ngó phải.
“Đây là Diệt Không Tháp, ngươi sợ gì?”
“Ta không sợ… Cơ mà ta…”
“Nếu không sợ…”
“Ưm…”
Qua một lúc lâu, Tả Tiểu Niệm vùng vẫy: “Tay ngươi… Ưm ưm… Đừng sờ... Linh tinh …”
“Ta không sờ ngực…”
“Ngươi ngươi…”
Một lúc lâu sau, Tả Tiểu Niệm kêu hoảng một tiếng, đẩy Tả Tiểu Đa ra, gương mặt đỏ bừng chạy trốn vào buồng luyện công.
Sau khi bước vào, tim vẫn đập thình thịch.
Cẩu Đát bây giờ… Thật xấu, thật háo sắc...