Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1367 - Chương 1368: Gắn Bó Keo Sơn

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1368: Gắn bó keo sơn

Hai vợ chồng cùng đứng ở trước cửa sổ.

Từng đợt gió đêm thổi tới, thổi tóc hai người tung bay, tay áo phất phơ.

“Cha! Mẹ!?”

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm.

Hai người xuất quan rồi.

Hai vợ chồng nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra ý cười.

“Đừng để hắn phát hiện ra căn phòng khác thường.” Ngô Vũ Đình dùng ánh mắt nhắc nhở.

“Biết rồi.”

Tả Trường Lộ mở cửa, nhíu mày, làm ra vẻ mặt không vui, nói: “Làm gì đấy, hô to gọi nhỏ, có biết bây giờ đã là lúc nào rồi không?!”

Tả Tiểu Niệm ngạc nhiên nghi ngờ: “Rõ ràng lúc nãy trong phòng của các ngươi không có hơi thở của người mà, có chuyện gì vậy...”

Tả Tiểu Đa cũng hoài nghi: “Đúng vậy vừa rồi không có người...”

“Nói bậy cái gì vậy? Lẽ nào ta và mẹ ngươi không phải là người!?”

Tả Trường Lộ trầm mặt, trực tiếp mắng: “Ta thấy là hai người các ngươi vừa mới đính hôn nên bắt đầu đắc ý vênh váo rồi nhỉ? Rõ ràng là ta và mẹ ngươi đều ở trong phòng, vậy mà lại nói không có người? Tả Tiểu Niệm! Tả Tiểu Đa! Hai người các ngươi, hửm?! Các ngươi đã không xem cha mẹ như con người nữa rồi đúng không?”

Tả Tiểu Niệm bị Tả Trường Lộ hung dữ trách mắng, giật nảy mình, sợ hãi theo bản năng vội vã xin lỗi: “Xin lỗi, cha, là do ta không nhìn rõ.”

Tả Trường Lộ hừ một tiếng rồi nhìn về phía Tả Tiểu Đa.

Cuối cùng mắng một tràng!

Tả Tiểu Đa có linh cảm rằng cha mình là người ngoài cứng trong mềm, rõ ràng định mắng phủ đầu hai đứa mình, sau đó lại đổi chủ đề, nắm quyền phát ngôn trong tay. Nhưng Tả Tiểu Niệm đã hãi lắm rồi, Tả Tiểu Đa luôn tuân theo nguyên tắc phu xướng phụ tuỳ cũng chỉ đành 'hèn' theo: “Cha ơi con sai rồi.”

“Ừm.”

“Hai người các ngươi tu luyện xong rồi hả?”

Tả Trường Lộ hừ một tiếng, chắp hai tay sau lưng.

“Dạ dạ.”

“Hiện tại đến cảnh giới nào rồi? Có đúng là sẽ vào cảnh không?”

“Cha, bây giờ con là Hoá Vân trung kỳ rồi, sắp tiến lên cao giai rồi.” Tả Tiểu Niệm trông rất nghe lời, nở nụ cười yếu ớt, cười đẹp như hoa.

“Cha, con là Đan Nguyên…”

Tả Tiểu Đa chưa nói dứt câu, tự dưng thầm cảm thấy vô ích.

Chợt có cảm giác mình xui như chó.

Niệm Niệm mèo vừa bảo Hoá Vân trung kỳ, hơn nữa còn sắp bước vào cao giai, còn mình lại ra vẻ bừng bừng hứng chí mạnh mồm báo vào Đỉnh Đan Nguyên cảnh, chẳng phải tự cho mình là giỏi, tự bung cái xấu hay sao?!

Hắn không khỏi cảm thấy uể oải, ủ rũ cúi đầu nói: “Đỉnh Đan Nguyên cảnh… Khụ khụ, bị áp chế bảy lần rồi…”

“Không có tiền đồ!”

Tả Trường Lộ dội một trận khiển trách: “Lâu như thế mà vẫn chưa bắt kịp vợ ngươi sao? Ngươi có tiền đồ chút được không! Đến vợ mình cũng không bằng!”

Tả Tiểu Đa cạn hết cả lời cả thân, tâm, lẫn mặt.

Cha, người nói mấy câu này có thấy lương tâm đau không?

Con gái ngài mới ba tuổi đã bắt đầu tu luyện, trước có một vị sư phụ giỏi chỉ dạy, sau lại gặp nhiều duyên kỳ ngộ. Con trai ngài bắt đầu từ năm mười bảy tuổi, phấn khởi tiến lên, nhập đạo tu hành mới được một năm cũng đã theo tới trình độ này… Không phải đã rất ghê gớm sao?!

Đặc biệt oon gái của ngài… Hay còn là con dâu ngài là một thiên tài đẳng cấp yêu nghiệt như nào, ngươi không biết ư?!

“Kết thúc tu luyện rồi, còn ở lại đây quấy rầy chúng ta làm gì?”

Tả Trường Lộ hắng giọng: “Còn không mau đi về, đi ngủ!”

Dứt lời, trực tiếp đuổi người: “Có nhanh không thì bảo.”

Cửa đóng sập lại, chẳng cho hai người cơ hội nói gì, vẻ mặt tức giận ấy làm cả hai không rét mà run, rung rinh như ve mùa đông.

Tả Tiểu Niệm lo sợ thấp thỏm: “Hình như cha giận thật rồi...Vừa nãy hai ta đúng là không lễ phép…”

Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt, nghĩ bụng, ba rõ ràng đang muốn gạt chúng ta chuyện gì đó nên mới ra chiêu giáng đòn phủ đầu, làm cho hai người hết đường hỏi thăm. Cô nàng Niệm Niệm mèo ngốc quá đi mất.

Nhưng Tả Tiểu Đa không nói toạc móng heo, trái lại còn tỏ vẻ nghiêm trọng, tay phải ôm lên eo thon của Tả Tiểu Niệm một cách tự nhiên, an ủi: “Không sao đâu, cha chỉ giận một chốc thôi… Đi, chúng mình qua phòng ta trò chuyện. Đừng sợ, mọi sự có ta rồi.”

Tả Tiểu Niệm vẫn bối rối, nép vào ngực hắn theo bản năng: “Nhưng sao cha lại giận vậy?”

Tả Tiểu Đa ôm Tả Tiểu Niệm, từ từ đi về phòng mình.

Hắn cau mày, thở dài: “Tính tình cha cứ thế đấy, nổi điên không lý do… Ngày nào cũng rống, rống gì mà rống? Tư tưởng gia trưởng phong kiến của cha nghiêm trọng quá mức. Nói kiểu gì thì hai ta cũng là con trai và con dâu ông, sao cứ rống lên? Khó cho mẹ quá, nhịn được ông ấy ngần ấy năm, ngươi yên tâm, ngày mai ta mách mẹ để bà bảo ông ấy.”

Tả Tiểu Niệm gật đầu, không yên lòng mà dặn dò: “Vậy mai ngươi nói khéo với mẹ nhé.”

“Yên tâm đi, mọi chuyện đã có ta lo.”

Tả Tiểu Đa ra vẻ chủ gia đình đĩnh đạc, khá là chắc kèo, lặng lẽ đưa tay mở cửa, dắt cả Tả Tiểu Niệm đi vào, thuận chân đá nhẹ, khẽ khàng đóng cửa lại.

Không thể kinh động.

Tả Tiểu Niệm vẫn chép miệng: “Vừa rồi ta đâu nói cha mẹ không phải người… Ta nghĩ một lúc rồi, hình như chưa nói mà…”

Đôi mắt suy tư, chưa định thần lại, hơi tủi thân… Ta thực sự không nói vậy… Rốt cuộc là sai ở đâu?

“Nào, chuyện không to tát đâu.” Tả Tiểu Đa xích lại gần nàng, bảo: “Nói hay không nói, chuyện lớn thế nào, xem ngươi bị dọa sợ thế này, ta lau nước mắt cho ngươi.”

Tả Tiểu Niệm định nói mình không khóc, đâu cần ngươi lau nước mắt?

Nhưng bàn tay to lớn ấm áp đã dán lên mặt nàng, xoa xoa nơi khoé mắt.

Sau đó chợt bất động trên mặt nàng, nhưng hai đầu ngón tay lại miết nhẹ vành tai mềm mại của Tả Tiểu Niệm.

Tả Tiểu Niệm giật mình, ngẩng đầu, đôi mắt tròn sáng rỡ vừa ngước lên đã thấy trước mắt tối sầm.

Mặt Tả Tiểu Đa phóng to trong tầm mắt nàng, rồi lại tối sầm… Đôi môi mảnh thình lình dán lên môi mình…

“Ưm...Cẩu...Đát…”

Tả Tiểu Niệm lâm vào cơn bối rối, kìm lòng không đặng mà khép mắt lại, rồi chợt nhớ lúc này phải giãy dụa một chút, thể hiện lập trường, cho nên vội vàng đẩy ra, nhưng lại bị Tả Tiểu Đa ôm thật chặt.

Nhất thời đẩy không nhúc nhích.

Đôi môi anh đào bị chặn lại mạnh mẽ, một cảm giác kì dị dâng lên trong lòng, không khỏi mơ màng, dường như không biết gì nữa...

Một hồi lâu sau...

“Á… Shhh…”

Tả Tiểu Đa kêu lên thảm thiết mà nhảy lùi ra sau, lưỡi le ra lại rụt vào, bị Tả Tiểu Niệm cắn rồi.

Bình Luận (0)
Comment